Chương 14: Triển lãm tranh

Cô ả có vẻ đắc chí, nụ cười hiện rất lâu trên đôi môi đỏ mọng, lòng không khỏi xem thường cô nhóc không biết lượng sức muốn tranh Lệ Chấn Thiên. Cô hừ lạnh rồi thu thập tài liệu đầy đủ rồi nhanh chóng rời khỏi Lệ gia về công ty.

......

Diệp Dao căn bản chẳng đặt cô gái ia vào mắt, lái xe một mạch đến phòng triển lãm... Lịch sự xuất trình thϊếp mời sau đó bước vào đại sảnh. Hôm nay ngày hội triển lãm nên có rất nhiều người đến tham quan, lần này triển lãm ưu tiên trình làng tranh của Tô Mộ Bạch - một thiếu niên trẻ tuổi nhưng tài năng xuất chúng. Tác phẩm của hắn rất được giới thượng lưu truy lùng, săn đón có được chính vì vậy tuy chính thức bước vào con đường hội họa chưa lâu đã có một vị thế nhiều người mơ ước. Diệp Dao tuy đối với lĩnh vực hội họa không quá chú tâm nhưng vì Tô Mộ Bạch quá nổi tiếng nên cũng biết và có xem tranh của hắn, đúng là tuyệt phẩm ... Đó cũng là lý do hôm nay vì sao cô đến buổi triển lãm này.

Phòng triển lãm huyên náo người qua lại, thoạt nhìn đều là giới thượng lưu, Diệp Dao nhìn phát chán bèn tìm một góc yên tĩnh mà thưởng thức tranh ảnh. Thời điểm Diệp Dao đang chăm chú quan sát mấy bức tranh được bày biện, một thân ảnh nam nhân diện âu phục màu trắng tiến lại, ngữ khí ôn nhu, cử chỉ lịch lãm đúng chuẩn một người bên ngoài đẹp trai, bên trong khí chất.

" Tiểu thư nhìn bức tranh này cũng một lúc rồi, có phải cô thích nó?" Ông Xã Cố Chấp - Chương 14: Triển lãm tranhDiệp Dao quay người lại nhìn người vừa lên tiếng, đập vào mắt cô chính là gương mặt điển trai, ngũ quan tuấn mỹ của hắn. Mẫu người này chắc chắn chính là người trong mộng của tất cả nữ nhân.

" Cũng không hẳn là thích, đến triển lãm đơn thuần chỉ là thưởng thức tranh "

"Nga nói như vậy,tiểu thư chính là đang thưởng thức nó, chẳng hay đã ngộ được điều gì?"

Nam nhân ngữ khí ôn hòa, Diệp Dao chẳng che giấu nói thẳng:

" Bức tranh có bút pháp mạnh mẽ, màu sắc tranh sơn dầu ôn nhu có làm người ta có cảm giác âm trầm, nét vẽ cũng thể hiện nét gì đó u sầu. Họa trung thụ là bách thụ, nhưng vẽ giống màu ngọn lửa, cộng thêm đám mây hòa cùng ánh trăng nhợt nhạt trên cao làm khiến người ta bất an. Chỉnh bức họa trung, cái đáy thôn xóm này đây bình thẳng, thô đoản đường cong hội họa, biểu hiện ra một loại yên lặng; nhưng cùng thượng bộ tục tằng uốn lượn đường cong lại sinh ra mãnh liệt đối lập, tại đây loại độ cao khoa trương biến hình thành mãnh liệt thị giác đối lập trung thể hiện ra họa gia xao động bất an tình cảm cùng mê huyễn ý tưởng thế giới."

Diệp Dao nói ra cảm nhận, hắn có chút kinh ngạc thật không ngờ tiểu co nương này có cái nhìn sâu sắc và khả năng phân tích lưu loát về hội họa như vậy. Nhìn thái độ của hắn, Diệp Dao cong cong khóe môi:

" Sao vậy. Hay là tôi nói sai chỗ nào?"

"Không có, tiêu thư nói quá đúng, tôi thật là không nghĩ tới, cô còn trẻ như vậy đã nhìn được ý tứ thâm sâu trong bức họa" - Hắn càng thêm tán thưởng, chẳng đợi Diệp Dao lên tiếng bèn nói tiếp:

" Nếu cô thích bức họa này, tôi tặng nó cho cô. Có được không?"

"Tặng cho tôi, nói vậy anh chính là Tô Mộ Bạch?"

Diệp Dao nghe thấy được lời hắn nói, từ vừa mới bắt đầu kinh ngạc, đến sau lại suy đoán, hỏi hắn:

" Tiểu thư nói không sai, tôi chính là Tô Mộ Bạch." - Tô Mộ Bạch ôn hòa cười cười nói.

"Này không phải phép, tôi không dám nhận" - Diệp Dao lễ phép tính nói.

"Tiểu thư đừng ngại, những người đến đây chưa chắc được mấy người hiểu hết ý nghĩa những bức họa như cô. Hôm nay cô có thể lý giải tường tận, sâu sắc về tranh của tôi như vậy xem như là có duyên, hãy để tôi đem nó tặng cho cô xem như đối đãi tri kỷ" -Tô Mộ Bạch khiêm nhường nhìn Diệp Dao nói.