Thành Lê Dương được mệnh danh là thành sông nước, là điểm hội tụ của sông Ô Thủy cùng sông Mặc Thừa, hình thành nên một khu vực tam giác. Là nơi giao hội của hai con sông lớn nên điều kiện vận chuyển bằng đường sông tương đối thuận lợi. Hơn nữa khí hậu nơi này rất tốt, bốn mùa như mùa xuân, rất nhiều người nghe danh mà tới, hoặc là ở luôn hoặc là nghỉ hè hay nghỉ đông.
Trời đất lâu dài, thành Lê Dương phát triển sầm uất như ngày nay. Xe ngựa của Diệp Mặc chạy không bao lâu đã vào thành, khi mới vào thành thì thấy rất nhiều ngôi nhà ngói thấp bé. Đi vào thêm một chút nữa đã thấy những tòa nhà ngói đỏ lầu cao đứng vững, bốn năm tầng không ít.
Ngã tư đường bằng phẳng rộng lớn, bốn chiếc xe ngựa có thể cùng nhau đi qua một lúc. Người đi trên đường đều mặc quần áo chỉnh tề, mặt mày hồng hào. Có không ít người ở bên đường bày bàn cờ cùng bàn trà gϊếŧ thời gian, còn có những cô gái nhà buôn bán túm năm tụm ba ở cửa nhà tán gẫu.
Phủ đệ Diệp gia nằm phía Bắc của thành Lê Dương, xe ngựa đi qua những con đê cây cầy đá xuyên qua những con đường ồn ào. Diệp Thanh áo trắng toàn thân vén màn xe lên, nhìn Diệp Mặc trong lòng Huệ Ngạc vui cười nói: “Mạt Mạt, mau nhìn xem, đó là phố hoa mà muội thích nhất.”
Lúc này Diệp Mặc chỉ thấy đầu choáng váng, l*иg ngực đập thình thịch, nếu xe ngựa cứ xóc nảy như lúc trước chỉ sợ cô không thể không nôn ra.
Tuy thân mình mềm nhũn nhưng cô vẫn rất tò mò. Từ khi bắt đầu lên xe không có ai chủ động vén rèm cửa nên cô cũng không có cơ hội coi trộm thế giới bên ngoài. Lúc này nghe nói thế thì vội vàng sử dụng tay chân đứng lên tiến đến bên cửa sổ xem bên ngoài.
Còn chưa biết cái gì gọi là phố hoa, thì mũi đã ngửi thấy hương hoa ngào ngạt. Bởi vì số lượng rất nhiều nên mùi hương kia có chút nồng đậm. Lúc này một trận gió nhẹ thổi qua, một đám hoa màu trắng tuôn rơi xuống, như tuyết trắng thơm bay đầy trời, thật là đẹp mắt.
Chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá chậm rãi đi qua, bánh xe lăn qua những đoán hoa mềm mại thuần khiết kia. Bên ngoài xe ngựa, hộ vệ cùng nô bộc đều tập trung nghiêm túc đi xung quanh. Trong đó có hai vị thiếu gia tuấn tú, người áo đen cưỡi ngựa đen, người áo trắng cười ngựa đỏ, cả hai đều hiên ngang.
Có đôi khi đi ngang qua những nông dân đang thu hái hoa, họ đều dừng tay nhìn, có người còn châu đầu ghé tai nhỏ giọng thảo luận.
“Đó là người Diệp gia a, người đi đầu tiên kia hẳn là Diệp đại công tử đi. Thấy vị công tử áo trắng kia không, chắc chắn là Diệp tam công tử.”
“Ngươi hỏi Diệp gia là nhà nào sao? Đầu óc ngươi choáng váng sao? Đó là gia đình cuối phố hoa, phút đệ chiếm hết một phần phía Bắc của sông Ô Thủy.”
“Có nghe gì chưa? Diệp đại công tử muốn cưới con gái thứ hai của Phúc gia, lại làm chính thất (vợ cả). Phúc gia…”
“Thiết, có cái gì mà ghê gớm, chỉ là mấy đồng tiền dơ bẩn. Mấy người con trai nhà đó cũng không có ai vào triều thi cử mà làm quan.”
Những người bàn luận ai giữ ý nấy, đều đang nói về một chủ đề — đó là danh vọng cùng tài phú của Diệp gia.
Cửa chính của Diệp phủ ở phía Nam, đối diện dòng sông Ô Thủy trong xanh. Hai cánh cửa to lớn mở ra hai bên, ở mỗi bên đông tây nam bắc của phủ đều có cửa nhỏ. Trong đó cửa phía đông là đi thẳng vào hậu viện của nữ quyến.
Xe ngựa Diệp gia đi vào từ cửa đông, đi khoảng 10 phút mới dừng lại vững vàng. Lúc này Diệp Mặc không còn nhàn hạ thoải mái thưởng thức phong cảnh bên ngoài nữa, trên mí mắt như có quả tạ ngàn cân, không thể mở ra được. Cái đầu nhỏ cũng nặng như sắt, từ hai cái lỗ mũi thở ra những luông khí cực nóng.
Chắc là cô bị cảm rồi, Diệp Mặc nghĩ như vậy, sau đó cô cảm thấy được một bàn tay chạm vào trán, có một âm thanh mơ hồ của ai đó truyền đến.
“Lão gia, hình như Ngũ tiểu thư bị sốt!”
Sau đó là một trận ồn ào khiến thái dương của cô đau như bị kim châm. Diệp Mặc không kiên nhẫn nhíu mày, cuối cùng không còn sức lực chống đỡ nữa mà dần dần mê mang.
…
Thật vất vả cớn sốt mới lui đi, sau khi cô tỉnh lại đã là đêm ngày thứ ba. Trong phòng chỉ có một ngọn đèn, ánh sáng có chút mờ nhạt u ám, nhưng mà ánh sáng như vậy thật ra rất thích hợp đối với giấc ngủ.
Diệp Mặc nhìn chằm chằm màn thêu tinh tế trên đỉnh đầu hồi lâu mới nhớ đến, nơi này không phải là nhà của cô. Cô cùng ông xã đã xảy ra tai nạn xe cộ, sau đó ma xui quỷ khiến mà xuyên thủng vào người hai đứa trẻ.
Đột nhiên cái màn giật giật, Diệp Mặc kinh hoảng quay đầu qua, dựa vào chút ánh sáng thấy được một khuôn mặt đáng yêu mũm mĩm trước mặt cô.
Vừa mới bệnh nặng một hồi, Diệp Mặc…Không đúng, nên đầu óc Diệp Mạt vẫn chưa tỉnh lắm. Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kia hơn nửa ngày, đột nhiên mới nhận ra cái mặt đáng yêu của bé trai mà ai cũng muốn cắn một ngụm này chính là ông xã Trình Tỳ Lân của cô.
Nhất thời vui mừng muốn kêu ra tiếng. Cũng may Trình Tỳ Lân thông minh nhanh chóng bịt lại. Hôm nay hắn nghĩ rằng cũng giống hai ngày trước, nào ngờ vén màn lên đã thấy một đôi mắt mở to, khiến hắn sửng ngốc một chút.
Thân mình nhỏ kia nhào về trước tránh được thân thể mới bệnh dậy của Diệp Mặc, chỉ là dùng tay bịt kín miệng cô, sau đó cúi người đè thấp âm thanh nói ở bên tai cô: “Đừng ầm ỹ.”
Diệp Mạt đương nhiên ngoan ngoãn gật đầu, miệng mím chặt, đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm ông xã. Tay của Trình Tỳ Lân chạm vào trán của cô, thấy cơn sốt đã lui thì thoải mái thở ra một hơi, sau đó nằm lên cái nệm mềm mại.
Cuối cùng đã tỉnh!
Diệp Mạt trừng mắt, tay nhỏ bé vươn ra nắm lấy tay áo Trình Tỳ Lân, đè nặng cổ họng gọi hắn: “Ông xã…”
“Uh.” Bé trai nằm bên cạnh thuận tay vén những sợi tóc hỗn loạn của cô. Khóe môi không tự giác mà cong lên, tảng đá đè nặng trên ngực cuối cùng cũng rơi xuống. Ba ngày nay, hắn lúc nào cũng lo lắng.
Ở cổ đại này trình độ chữa bệnh không tốt, mặc dù chỉ là cảm mạo phát sốt bình thường cũng có thể toi mạng, huống chi cô mới một trận biến cố khác trở về.
Cũng may Diệp gia rất yêu thương đứa con gái này, dùng một số tiền lớn mời lão ngự y ở trong thành Lê Dương, suốt ngày suốt đêm sai người đi xung quanh tìm mua thuốc quý, lúc này mới cứu được người.
Đã nhiều ngày qua, mặc dù hắn đi theo mẹ tới thăm, nhưng mà xã hội phong kiến thật là phiền toái, nói rằng khuê phòng con gái chưa lấy chồng, con trai khác không thể tự ý đi vào.
Khiến hắn mỗi ngày phải rời giường vào đêm khuya, sau đó dùng mọi thủ đoạn đẩy nha hoàn canh giữ bên ngoài đi, mỗi ngày chỉ có thể ở cùng cô cùng lắm là một canh giờ. Thân thể này tuy rằng thuận tiện cho việc ẩn núp nhưng thời gian dài thì cũng khiến người ta hoài nghi.
Mấy ngày nay hắn cũng tìm được không ít tin tức. Hắn hiện nay vẫn họ Trình, tên cũng có phần giống trước kia, gọi là Tề Lễ, Trình Tề Lễ.
Ông cố Trình Liêm Nhân có công với trời đình nên được tiên đế ban cho tước Hầu gia, gọi là Lí An Hầu, có thể thừa kế. Cha của hắn là Trình Duẫn Chi làm con cả nên thừa kế tước vị Hầu gia, cũng kiêm luôn chức vụ Lang Trung của văn ti vụ, là quan ngũ phẩm.
Tước vị được đế vương ban cho quang minh chính đại, cả Trình gia đều cần cù, thật thà và trung thành, một lòng với quân chủ. Nhưng nếu để ý sẽ thấy tước An Hầu này cũng chỉ là một danh hiệu hữu danh vô thực mà thôi, cũng không có quyền lực gì để sử dụng.
Hơn nữa Lí An Hầu hiện nay, cũng chính là Trình Duẫn Chi, cha của Trình Tỳ Lân, cũng không phải là người có thú vui với quan trường. Ba tháng trước, hắn lợi dụng bản thân có bệnh không tiện nói ra mà từ chối chức vụ công tác ở triều đình, tự nguyện bị điều đến làm quan tri châu của thành Lê Dương.
Thực tế, quê quán của Trình gia vốn ở tại thành Lê Dương. Năm đó ông cố cùng Trình gia cùng ông cố Diệp gia là những ngư dân lớn lên cùng nhau, rồi kết tình anh em. Sau đó, ông cố Trình gia lên kinh đi thi, bước đi trên chốn quan trường. Vị kia của Diệp gia lại không có óc văn nhân nên chọn con đường bán hàng rong để khởi nghiệp.
Mãi cho đến khi ông cố của Trình gia được ban tước Lí An Hầu thì Diệp gia cũng thành gia đình kinh doanh tàu thuyền đệ nhất thiên hạ. Hôm nay, Trình Duẫn Chi cùng chủ nhân Diệp gia là Diệp Hoắc vẫn là anh em tốt. Kinh đô rất nóng, mỗi năm vào tháng sáu, Trình Duẫn Chi sẽ dẫn vợ con về quê nghỉ hè. Vì thế mối giao tình của hai nhà Trình Diệp cứ thế mà duy trì.