Dì Dương thật sự đã đi thăm người bạn ở gần đây rồi, dì sẽ không làm gì khiến cho kế hoạch của Đan Nghi bị ảnh hưởng cả.
Trước khi đi dì đã mang sợi dây chuyền mà Đan Nghi cần đến cho cô...lại còn để lại rất nhiều đồ ăn ngon nữa.
Vừa ăn đồ ăn vừa viết ra một danh sách những món trang sức cũ của mình, thiếu dù chỉ một món thôi thì cô cũng sẽ cho Đường Sa Sa biết tay.
...
Vì muốn lấy được sợi dây chuyền kim cương, Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa đã nghĩ đủ mọi cách để chuộc lại những món trang sức lúc trước đã bán hoặc cầm cố.
Bọn họ tìm đến nơi mà họ đã cầm cố trang sức, đưa hình và giải thích về việc muốn chuộc lại...
Lục Thượng Hàn ngồi trên chiếc xế sang màu đen đang đi chậm, rất chậm bên kia đường.... Nhìn Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa,lông mày khẽ nhíu lại..
Hai người bọn họ đến tiệm đá quý của Lục gia làm gì?
Trợ lí của anh lập tức hiểu ý, gọi một cuộc điện thoại cho người đi điều tra, lát sau đã có câu trả lời:
- Thiếu gia, nghe nói Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa muốn chuộc lại những món trang sức đã cầm cố khi trước. Đây là hình ảnh những món đồ đó ạ.
Lục Thượng Hàn nhìn lướt qua những tấm hình, phát hiện ra đa số đều là những món đồ trang sức của tập đoàn Đan thị.
Ánh mắt anh hơi nheo lại, những đồ này đều là do chúng lấy được từ tay Đan Nghi sao? Chính xác hơn là chúng đã lấy đi khi mà Đan Nghi bị thương như vậy.
Vậy thì giờ bọn họ chuộc lại để làm gì?
Lục Thượng Hàn ra lệnh cho trợ lí:
- Nâng giá những món này lên gấp 3 lần.
....
- Bằng cái gì? Lúc đầu chúng tôi bán thì giá cũng đâu có cao như vậy? Bằng cái gì mà giờ phải trả giá cao gấp 3 lần để lấy lại chứ?
Khi được nhân viên phục vụ thông báo như vậy, Đường Sa Sa nhảy dựng lên.
- Xin lỗi! Đây là quy định của chúng tôi.
Nhân viên trả lời đầy lãnh đạm.
- Gọi giám đốc của các người ra đây! Tôi muốn gặp giám đốc của các người.
Đường Sa Sa gào lên.
Bạch Văn Bình kéo ả lại, nói:
- Thôi, bỏ đi. Dù sao cũng là quẹt thẻ của Đan Nghi mà, giá cao chút thì cao chút, chả sao!
Đường Sa Sa tức giận đứng lì đó, Bạch Văn Bình rút thẻ ra:
- Quẹt thẻ!
Nhân viên cầm lấy thẻ, rất nhanh:
- Xin lỗi thưa ngài! Thẻ của ngài đã quá hạn. Hiện không thể dùng được.
- Cái gì?
Bạch Văn Bình kinh ngạc vô cùng, tiếp tục rút ra chiếc thẻ khác.
- Dùng chiếc này!
.....
- Xin lỗi thưa ngài, chiếc này cũng đã quá hạn ạ.
Nhân viên tiếp tục nói.
Bạch Văn Bình hoàn toàn kinh hãi.
- Không thể nào. Thẻ bị dừng rồi...
Hai chiếc này đều là của Đan Nghi, lẽ nào...
Đường Sa Sa lắc đầu:
- Khi nãy, trước khi rời khỏi nhà e vẫn thấy nó ngu ngu ngơ ngơ mà. Chắc là Đan gia chủ động dừng thẻ của nó đấy.
Bạch Văn Bình lo lắng:
- Vậy giờ phải làm sao? Giờ muốn chuộc lại những thứ này thì cần ít nhất hơn tỉ, đi đâu kiếm?
- Nhưng muốn lấy được sợi dây kim cương kia thì phải chuộc lại những món này.
Đường Sa Sa đến lúc này vẫn không phát hiện ra mình đang bị Đan Nghi dắt mũi và vẫn tiếp tục mơ giấc mơ phát tài.
- Vậy đành đi vay thôi. Em đi vay một ít. Anh đi vay một ít. Còn lại thì nhờ hai bên gia đình.
Bạch Văn Bình lên tiếng sắp đặt.
Đường Sa Sa không muốn bỏ tiền ra nhưng nghĩ đến sợi dây kim cương cũng đành vây...
Hai người họ chia nhau đi vay tiền, tất cả chỉ vì muốn kiếm tiền chuộc trang sức của Đan Nghi mà mặt dày đi cầu xin người khác giúp đỡ.
....
Đan Nghi thư thái nằm trên xô pha, ăn đồ ngon và thỉnh thoảng đặt mua đồ trên mạng...
Nỗi đau vì bị bạn trai cùng bạn gái thân thiết cắm sừng dường như đã được xoa dịu khá nhiều...