Vừa nghe Đan Nghi nói vậy, Đường Sa Sa cùng Bạch Văn Bình đều sợ muốn chết...
Đan gia nhà to nghiệp lớn, đối với Đan Nghi lại hết mực yêu chiều... Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa cũng chỉ dám lợi dụng lúc này có một mình Đan Nghi, hơn nữa lại bị thương ở đầu nên mới ức hϊếp, lừa dối, lợi dụng cô.
Giờ nghe nói người nhà Đan gia đã đến, chúng sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch cắt không ra hột máu.
Đan Nghi lại ngây ngô lên tiếng:
- Là dì Dương đến, dì mang cho e thêm ít đồ trang sức đến nữa. Dì bảo là sắp tới sinh nhật em rồi nên dì lựa ít đồ trang sức đẹp mang đến cho e.
Đan gia là một danh gia vọng tộc, kinh doanh chủ yếu là về châu báu, đá quý,đồ trang sức...Mỗi lần đến sinh nhật của mình thì Đan Nghi đều nhận được không ít những đồ trang sức quý.
Năm nay là sinh nhật thứ 18 thì có thể sẽ nhận được nhiều đồ trang sức đẹp hơn, quý hơn...
Ánh mắt Đường Sa Sa sáng rực lên, lộ rõ vẻ tham lam thèm khát... ả thì thầm bên tai Bạch Văn Bình:
- Đan Nghi lại sắp nhận được không ít đồ quý, em sẽ tìm cách lấy cho bằng được.
-Nhưng người nhà cô ta đến rồi, với trí não bây giờ của cô ta em nghĩ sẽ không bị lộ sao?
Bạch Văn Bình nói đầy lo lắng.
Đường Sa Sa nhìn sang phía Đan Nghi, thấy cô đang ngây ngô nghịch ngón tay, hình như không hề để ý đến mối quan hệ giữa Bạch Văn Bình và ả... Dường như nghe không hiểu những gì họ đang nói.
Đường Sa Sa tiếp tục nói:
- Việc này cứ để em lo, anh đừng quản. Người đến là dì Dương, cũng chả phải người nhà cô ta... chỉ là một bảo mẫu mà thôi có gì mà phải lo lắng?
Nghe đến đây, Bạch Văn Bình có vẻ yên tâm hơn:
- Vậy được. Giao cho e giải quyết đấy.
- Anh cứ đợi tin tốt của em đi.
Đường Sa Sa ném cho Bạch Văn Bình cái nhìn đầy khêu gợi.
Bạch Văn Bình ném cho Đan Nghi một vật gì đó:
- Bữa sáng của cô, tôi đi làm đây.
Đan Nghi cố tỏ vẻ ngây ngô, dễ thương:
- Cảm ơn anh Văn Bình!
Gọi Bạch Văn Bình như vậy, Đan Nghi thấy thật buồn nôn... mở chiếc túi mà Bạch Văn Bình ném cho, chỉ thấy bên trong là hộp bánh rẻ tiền cùng với hộp sữa không có tem mác.
Ba tháng qua Bạch Văn Bình cùng Đường Sa Sa đã dùng những món đồ như này để lừa, dụ dỗ cô.
Đan Nghi không hề muốn động đến những thứ đó nữa.
Đường Sa Sa kéo lấy tay Đan Nghi, lôi nàng ra ngồi trên xô pha:
- Nghi Nghi, dì Dương giờ đang ở đâu? Đồ trang sức bao giờ được đưa đến?
Đan Nghi vẫn cười một cách đơn thuần, vô tư như một đứa trẻ, vẫn như khi não bị thương vậy.
Cô cười trả lời:
- Dì Dương nói dì muốn tặng cho em một sợi dây chuyền kim cương đẹp nhất.Nhưng dì bảo dì muốn mang những món trang sức cũ của em về lau rửa cho sạch đã. Sau đó sẽ đưa luôn sợi dây đẹp nhất kia cho em kèm với những món trang sức cũ kia.
Đan Nghi cố tỏ vẻ không hiểu gì, nói với Đường Sa Sa:
- Đến khi đó, em sẽ đưa sợi dây chuyền đẹp nhất kia cho chị đeo... vì chị Sa Sa là người đẹp nhất mà..
Đường Sa Sa mừng thầm, lại sắp kiếm được không ít đồ quý giá từ tay Đan Nghi rồi..
Nhưng nghĩ đến những món trang sức cũ của Đan Nghi đã bị mình đem đi cầm hoặc bán để lấy tiền tiêu thì Đường Sa Sa lại không khỏi đau đầu.
Đan Nghi chủ động rút điện thoại ra đưa cho Đường Sa Sa nhìn sợi dây chuyền kim cương mà mình sắp được tặng.
Trên bức hình, sợi dây chuyền phát ra ánh sáng lấp lánh lấp lánh... Đường Sa Sa lúc trước cũng đã xem qua quảng cáo về sợi dây chuyền này. Sợi dây chuyền này có giá trên trăm tỉ.
Nếu như có thể lấy được từ tay Đan Nghi sợi dây này thì phát tài lớn rồi!
Đan Nghi lén quan sát xem thái độ của Đường Sa Sa thế nào... thấy thời cơ chín muồi liền lặng lẽ gửi cho dì Dương một tin nhắn.
Đêm qua cô đã bàn bạc xong với dì Dương rồi.
Tin nhắn gửi đi một lúc thì dì Dương đã đến gõ cửa....