Thầy giáo thấy Đan Nghi nói vậy thì cũng cố gắng điều chỉnh thái độ nhẹ nhàng hơn... Đan Nghi trước nay thành tích học tập đều rất tốt, lại ngoan, chưa từng khiến ai phải phiền muộn vì mình.
Thầy giáo vũng rất quý Đan Nghi.
Thầy giáo nhẹ nhàng cất tiếng hỏi:
- Đan Nghi, em định làm gì vậy?
- Thưa thầy, em có định làm gì đâu ạ?... Gần đây ở nơi em ở có rất nhiều chuột, ban đêm em đều bị chúng phá cho mất ngủ. Dì Dương có bảo em mua cái bẫy chuột về dùng... Thế là em mới mua một chiếc và để trong ngăn kéo bàn học.
Giọng nói của cô đầy vẻ đáng thương:
- Em cũng không biết vì sao mà nó lại làm người khác bị thương được nữa.
- Vậy sao?
Thầy giáo có chút tin vào những gì Đan Nghi nói bởi dáng vẻ, lời nói, cử chỉ của cô đều rất dễ khiến cho người khác tin tưởng.
Nhưng Đường Sa Sa lại có chút hoảng, định lùi một bước tiến trăm bước:
- Đan Nghi, thì ra là cậu làm! Cậu mua bẫy chuột sao lại không cất gọn vào? Lần này là khiến tớ bị thương, lần sau có thể khiến cho các bạn cùng lớp cũng bị thương thì sao? Việc lần này tớ có thể bỏ qua, cậu sau này phải nhớ cất cho gọn gàng vào nhé!
Nói xong, rồi quay sang phía thầy giáo:
- Thưa thầy, việc lần này bỏ qua đi thầy nhé!
Ả ra vẻ đại độ khoan dung, không chút chấp nhặt để mong đạt được cảm tình của mọi người.... Giờ ả chỉ
mong
việc này qua đi thật nhanh để không phát sinh thêm chuyện gì khác nữa.
Đan Nghi sao có thể cho ả cơ hội đó được chứ?
Cô cười nói:
- Uhm. Dì Dương cũng dặn mình phải để gọn gàng nên khi nãy mình đã thu gọn và nhét vào trong ngăn kéo rồi! Thật không hiểu sao nó lại khiến Sa Sa bị thương được chứ? Thật lòng xin lỗi cậu nhé!
Bị Đan Nghi bóc mẽ lời nói dối trước mặt mọi người như vậy.... Đường Sa Sa sao cam tâm?
Lợi dụng đầu óc Đan Nghi chưa hồi phục hoàn toàn, ả lớn tiếng:
- Đan Nghi, mình nghĩ là bạn nhớ nhầm rồi đấy. Cái bẫy chuột này rõ ràng là cậu để ở trên bàn chứ đâu có để trong ngăn kéo đâu?
Đan Nghi chính là đợi câu nói này của ả, ả vùa dứt lời, Đan Nghi liền làm ra vẻ uất ức:
- Mình thật sự không có nhớ nhầm, cái bẫy ấy mình để trong ngăn kéo rồi!
- Đan Nghi, cậu đừng nói dối nữa đi!
Đường Sa Sa sợ sẽ bị bại lộ chuyện mình định trộm sợi dây chuyền của Đan Nghi...
Không ai trong lớp biết rõ về đời tư về gia thế của Đường Sa Sa.... Nhưng Tiền Phi cũng ở đây, cô ta rất tinh, lại thêm vụ việc phát sinh tại bữa tiệc sinh nhật nữa,Tiền Phi đều biết rõ hết.... Đường Sa Sa chính là sợ Tiền Phi sẽ đứng dậy nói gì đó gây bất lợi cho mình, nên ả cần phải nhanh chóng chấm dứt việc này.
Đan Nghi vẫn giữ vẻ mặt uất ức ấy, lắc đầu nguầy nguậy:
- Mình không có nói dối, mình thật sự không nói dối!
Vừa dứt lời vừa mở toang ngăn kéo hộc bàn ra.
Mọi người dồn ánh nhìn về phía đó...
Chỉ thấy bên trong ngăn kéo, có một chiếc hộp nhỏ chuyên đựng đồ trang sức, vài quyển vở của Đan Nghi, trên cuốn vở còn vương mấy giọt máu còn mới...
Đợi mọi người đều nhìn rõ rồi, Đan Nghi liền chỉ chỗ có vết máu:
- Khi nãy mình để ngay chỗ này này...
Đan Nghi không hề chỉ vết máu làm chứng cứ và cũng không nói gì hơn...
Bởi trước mắt Đường Sa Sa,cô vẫn phải tiếp tục giả vờ là đầu óc cô chưa hồi phục...
Thế nên cô chỉ nói mấy câu đơn giản đến đơn điệu giống hệt như câu nói của đứa trẻ mấy tuổi vậy.
Cô cũng tỏ vẻ cố chấp như đứa trẻ không chịu cho bất kì ai vu oan cho mình.
Nhưng cô tin, thầy giáo và bạn bè trong lớp đều không ngốc,nhìn vết máu thì đều hiểu ngay chân tướng sự việc.
Quả nhiên, có một nam sinh lập tức lên tiếng:
- Cái bẫy chuột ấy chắc chắn là Đan Nghi để trong ngăn kéo thật. Nếu không tại sao trong ngăn kéo lại có vết máu mới như kia?
- Đúng vậy! Đường Sa Sa vậy là cậu tự thò tay vào trong ngăn kéo đấy chứ?
😄😄😄Có ai thấy hả dạ chút không nhể??