Cơ thể cô toát ra mùi hương thiếu nữ nhẹ nhàng đầy mê hoặc... Cơ thể vừa phát triển hoàn thiện như một trái táo vừa chín tới.... cuốn hút vô cùng...
Đôi môi mọng nước chu lên, màu hồng phấn đáng yêu như một loại quả vừa chín đang mời gọi người nếm thử...
Ngực cô phập phồng theo từng hơi thở,đường cong cơ thể đầy mê hoặc, kèm đó là một khí chất thanh tao, nhẹ nhàng và ngây thơ...
Lục Thượng Hàn cúi xuống, đặt nụ hôn lên đôi môi ấy...
Nụ hôn đột ngột, mà như một lẽ thường...
Đan Nghi chỉ hơi bị bất ngờ chút... rồi rất nhanh đón nhận nụ hôn ấy...
Mùi hương của Lục Thượng Hàn rất dễ chịu, lại có chút gì đó rất ngọt ngào, mà lại rất thanh nhã...
Nói thật... Đan Nghi không những không ghét mà ngược lại còn rất thích mùi vị của hắn, thích nụ hôn của hắn.
Chỉ một thời gian ngắn tiếp xúc thôi nhưng dường như cô đã quá quen thuộc và tiếp nhận mọi thứ từ hắn rồi...
Cảm nhận được sự đón nhận và thích thú của cô, nụ hôn của Lục Thượng Hàn càng thêm sâu đậm hơn.
Hắn thích nhìn thấy cô đắm trìm, đê mê trong nụ hôn của hắn... thích nhìn khuôn mặt ửng đỏ lên đến tận mang tai của cô...
Ánh nắng chiếu rọi qua ô cửa....
.... Đan Nghi đắm mình trong nụ hôn....
Thậm chí, không biết tự khi nào động tác của hắn có phận mạnh lên,bàn tay hắn dịch dần lên cổ áo cô...
Nhưng lí trí của Lục Thượng Hàn đã thắng, khống chế thành công ngọn lửa du͙© vọиɠ...
Hắn đã hứa sẽ đợi đến khi cô tròn 18 tuổi...
Đó là giới hạn cuối cùng,cũng là yêu cầu mà hắn đặt ra cho bản thân...
Hắn buông cô ra...
Đan Nghi vẫn nhắm chặt mắt, hàng lông mi vừa dài vừa cong khẽ động đậy...
Hơi thở gấp gáp,Đan Nghi mở choàng mắt ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt đang cười mà như không cười của Lục Thượng Hàn...
Cô khẽ đập tay vào ngực hắn:
- Làm gì vậy chứ!
- Làm cho em yên tâm!
Hắn cười...
Nếu cô lo lắng điều gì... hắn nguyện sẽ làm mọi cách cho cô có thể yên tâm...
- Có gì đâu mà em không yên tâm chứ?
Đan Nghi nhận thấy hai má mình đang nóng dần lên...
Cô mới không thèm ghen với những cô gái chỉ là người qua đường đó...
Lục Thượng Hàn bật cười:
- Nhưng em quặp tôi chặt quá đi...
Giờ Đan Nghi mới phát hiện ra, đôi chân dài của cô không biết đã quặp lên người hắn từ khi nào?
Cả người cô đã bị hắn đẩy lên bàn...
Tư thế này...thật khiến người ta phải đỏ mặt mà, ai không biết còn có thể nghĩ vừa phát sinh chuyện gì đó giữa hai người rồi cơ...
Đây còn là phòng hội nghị của trường nữa, bên ngoài còn cả một đám người đang ngồi đó...
Đan Nghi vội bật dậy, khẽ mắng hắn:
- Còn không phải tại anh chắc!
Cô liếc nhìn mình trên tâm kính cửa,tóc hơi rối,không những vậy, một hai chiếc cúc áo đã bị cởi bung ra...
Bộ dạng cô lúc này thật giống như vừa mới làm chuyện xấu...
Còn Lục Thượng Hàn, khóe môi khẽ nhếch lên một nét quá độ, đầy vẻ trêu đùa, tựa như bộ dạng của cô lúc này chả liên quan gì đến hắn cả.
Tại sao hắn ta có thể gây ra tội lỗi trên người cô như vậy rồi giờ lại tỏ ra mình là người vô tội như vậy được chứ?
Thấy nét mặt cô có chút giận giữ, hắn lôi cô vào lòng:
- Vậy bao giờ em mới tròn 18 tuổi?
- Phản chăng không phải là hiện tại.
Đan Nghi tỏ thái độ bất bình...
Lục Thượng Hàn đè mạnh lên người cô, như một sự trừng phạt...
Cơ thể hắn đang rất cứng,áp sát vào cô, khiến cô hơi hoảng...
Theo bản năng, cô lùi bước lại...
Nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn...
Kiến thức về sinh học cho Đan Nghi biết " vật gì " đang chọc vào người mình, và nó khiến cô thấy thật sự nguy hiểm....