Đường Sa Sa đang định dẫn mọi người rời đi, thì thấy Bạch Văn Bình hốt hoảng chạy đến:
- Sa Sa, em có thấy Đan Nghi đâu không?
- Không ạ! Cô ấy không phải đi cùng anh sao?
Đường Sa Sa giật bắn mình...
- Không thấy cô ta đâu cả. Vừa nãy cô ta bảo đi vệ sinh, rồi mãi không thấy ra, đến lúc anh vào tìm thì bên trong căn bản là không có người.
Bạch Văn Bình vừa tức vừa lo lắng.
Đường Sa Sa cũng hoảng hốt không kém.
Những người khác thấy vậy thì nói:
- Đan Nghi về rồi sao? Cô ấy không đến cũng có sao đâu? Không hề ảnh hưởng tới cuộc vui của chúng ta. Đi thôi, đi thôi....
- Tiểu thư, mời qua bên này thanh toán ạ!
Người phục vụ lễ phép đưa ra hóa đơn thanh toán.
Đường Sa Sa càng hoảng hơn...
- Không biết Đan Nghi đi đâu được cơ chứ?
- Cô hỏi tôi, tôi biết sao được. Đầu cô ta không bình thường, nói không chừng một mình bỏ đi rồi...
Bạch Văn Bình sốt ruột nói:
- Anh tìm khắp mọi nơi rồi, cũng hỏi rất nhiều người,nhưng đều không có ai gặp cô ta cả.
- Thế phải làm sao giờ?
Đường Sa Sa cũng rất lo lắng bởi ả còn đợi Đan Nghi giúp ả thanh toán cơ mà.
- Tiểu thư! Xin lỗi tiểu thư muốn thanh toán tiền mặt hay là quẹt thẻ ạ?
Thấy hai người họ to nhỏ bàn bạc chuyện gì nên người phục vụ lại lễ phép giục thanh toán...
- Xin đợi chút, ha ha, tôi đang tìm một người bạn, tìm được sẽ thanh toán ngay!
Đường Sa Sa vội trả lời...
Gia đình ả và Bạch Văn Bình đều dựa hơi Đan gia mà làm ăn, cũng không phải không có tiền,cha mẹ cho họ tiền tiêu cũng khá là hào phóng.
Tuy nhiên cũng không thể chi tiền để cho bọn họ vừa tiêu vừa phá được,tiền tiêu tất nhiên không thể so sánh với một đại tiểu thư như Đan Nghi rồi..
Ví như ngày thường, Đường Sa Sa muốn thanh toán tiền cho bữa tiệc như bữa tối nay thì cũng không phải không trả được... chỉ là sẽ có chút xót tiền thôi.
Nhưng hiện tại, tiền trên người ả sớm đã dốc hết ra để chuộc số trang sức cũ của Đan Nghi về rồi.
Thẻ tín dụng cũng đã quẹt sạch sẽ rồi, căn bản là không còn tiền để thanh toán cho bữa tiệc hôm nay...
Ả đành nói nhỏ với Bạch Văn Bình:
- Văn Bình, thẻ tín dụng của a đâu?
- Lần trước chuộc trang sức đã quẹt hết rồi... cô còn không nhớ sao?
Bạch Văn Bình cau mày...
- Vậy anh hỏi mượn bạn anh ít tiền đi.
Đường Sa Sa có nằm mơ cũng không ngờ tối nay lại gặp phải cảnh này.
Bạch Văn Bình khó chịu:
- Lần trước tôi đã vay hết mọi người rồi, nếu không cô nghĩ số tiền để chuộc đống trang sức kia ở đâu mà có?
- Em cũng dồn tiền rồi mà. Anh khó chịu với em giải quyết được vấn đề gì chứ?
Hạ thấp giọng hơn:
- Anh xem giải quyết vấn đề trước mắt này đi đã!.
Người phục vụ thấy Đường Sa Sa khất lần mãi không thanh toán, liền giục:
- Tiểu thư, tiên sinh, xin hỏi các vị muốn thanh toán bằng cách nào?
Những người đi cùng thúc giục:
- Sa Sa nhanh chút đi, đi sớm chút, đến ktv còn chơi được lâu hơn chút đi...
- Đợi tớ một chút, đợi một chút, tớ gọi cuộc điện thoại...
Đường Sa Sa nở nụ cười gượng gạo..
Ả vội gọi vào số của Đan Nghi, nhưng gọi không được...
Đường Sa Sa tức tối đến lỗi chỉ muốn đập tan điện thoại...
Có vài người bạn cùng lớp phát hiện ra vấn đề:
- Sa Sa có phải cô không mang tiền không?
- Không mang tiền mặt thì quẹt thẻ, nhà hàng 5 sao chắc chắn là có thể quẹt thẻ đó.
Một người khác nói.
Đường Sa Sa ngại ngùng nói:
- Là là.... tôi... tôi bị mất ví, có thể đợi tôi chút không?
- Không phải chứ? Mất ví? Vậy để Bạch Văn Bình thanh toán trước đi. Hai người có quan hệ thân thiết thế cơ mà, có thể vay tạm chút tiền....
Tất cả mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Bạch Văn Bình.
Bạch Văn Bình giờ cũng một xu dính túi không còn....