Linda nổi giận :
– Bà chửi ai đấy hả con mụ già này ? Bà biết vì sao chồng bà tìm đến với tôi không ? Tôi vừa trẻ ,vừa đẹp lại biết lấy lòng người khác . Ai như bà , vừa xấu vừa kinh tởm , là đàn ông thì ai cũng sẽ bị dọa cho sợ mà bỏ chạy . Hừ , lại còn là con gà mái không biết đẻ trứng nữa . Tôi mà là đàn ông thì sớm đã đá bay bà đi rồi . Còn tôi mà là bà thì sớm đã nhảy sông tự tử chết rồi .
Lời nói của Linda sắc nhọn như mũi dao cứa vào tim dì Dương .
Đan Nghi vô cùng tức giận , quát lên :
– Linda cô quá đáng lắm rồi đây ! Suy đồi đạo đức đi làm tiểu tam như cô , phá vỡ gia đình người khác , không biết nhục lại còn thấy tự hào lắm sao ?
Dì Dương kéo lấy tay Đan Nghi, nói :
– Thôi , bỏ đi ,đại tiểu thư , mắng chửi cô ta cũng vô dụng .
– Dì Dương ….
Đan Nghi nhìn dì Dương đầy thương xót .
Dì lắc đầu , nói với Linda :
– Cô gái , ai cũng có một thời thanh xuân , ai rồi cũng sẽ già đi , đừng dùng sự thiếu hiểu biết của bản thân để đoán biết tương lai .
Đan Nghi nhìn dì Dương , thật ra dì Dương không hề già chút nào , ngoài 30 tuổi , đang độ phong hoa tuyệt tài .
Hơn nữa ngũ quan dì đoan trang , không phải là quá đẹp nhưng có thể xếp vào hàng sắc nước hương trời , chỉ là so với cách trang điểm lòe loẹt như hồ li tinh của Đan Nghi thì nhìn dì có vẻ nhạt nhòa hơn nhiều .
Lại thêm quá trình tìm cách mang thai kéo dài , dì sử dụng quá nhiều các loại thuốc bắc thuốc nam nên khí sắc không tốt lắm .
Nhưng nếu thật sự mà xét về nhan sắc thì Linda còn lâu mới bằng dì Dương.
Lúc này dì mới quay sang nhìn Vương thúc nhẹ giọng nói ,:
– Vương Phúc Quý , chúng ta li hôn đi !
Vương thúc giờ mới cuống lên ,ôm lấy chân dì Dương :
– Bà xã ,hãy tha lỗi cho anh lần này thôi , anh chỉ phạm một lỗi mà bất kì người đàn ông nào cũng dễ mắc phải mà thôi . Hãy tha lỗi cho anh , sau này anh không dám nữa …
– Không có lần sau nữa . Một lần bất trung , trăm lần bất dụng . Duyên phận chúng ta đã hết ,ông tự lo cho mình đi .
Dì Dương đáp lại đầy kiên quyết .
Đan Nghi thật muốn vỗ tay tán thưởng nhưng cô biết dì Dương lúc này đang rất đau khổ .
Người đàn ông mà dì từng yêu thành ra thế này , là ai thù cũng khó lòng mà chấp nhận .
Đan Nghi đến bên dìu dì Dương , nói :
– Dì Dương ,chúng ta về phòng bệnh nghỉ chút đã .
– Bà xã , bà xã …
Vương thúc gọi với theo ,hiển nhiên là ông ta không hề muốn rời xa dì Dương .
Nhưng Đan Nghi và chính bản thân dì Dương đều hiểu rằng , ông ta chính là không muốn bỏ cái thân phận gắn liền với dì Dương với sự che trở của Đan Gia .
Nếu dì Dương thật sự bỏ ông ta thì ông ta sẽ mất đi sự che trở của Đan Gia , việc làm ăn sẽ gặp vô vàn khó khăn .
Dì Dương và Đan Nghi đều không chút để tâm tới ông ta , một tên đàn ông tệ như vậy thì rất đáng để hắn đứng đó phát điên phát rồ và cùng kẻ tiện nhân thiên trường địa cửu .
Đan Nghi dìu dì Dương vào trong phòng , đỡ dì ngồi xuống .
Dì Dương khi nãy cứng rắn là vậy giờ thì không ngừng rơi nước mắt .
Đan Nghi đưa tay ôm lấy dì , đồng cảm với nỗi đau của dì .
Dì kết hôn cùng Vương thúc đã gần chục năm rồi , nếu nói không có tình cảm thì là hoàn toàn không đúng .
Tính tình dì trước giờ đều rất tốt , đối với ai cũng đại độ , tôn trọng . Những năm qua vì muốn có con mà dì đã dùng không biết bao nhiêu là thuốc , chịu nhiều khổ sở .
Ai ngờ giờ còn bị chồng bội bạc .
Đan Nghi đã quá quen với mùi vị bị bội phản . Cái cảm giác khi bị chính người thân thiết nhất đứng phía sau và lẳng lặng đâm một nhát … đau đến cùng cực .