Đường Sa Sa đứng ngay bên cạnh Tiền Phi, lên tiếng:
- Sợi dây chuyền mà Tiền Phi đeo kiểu dáng độc đáo có một không hai, bên trên sợi dây đều được trang trí bởi kim cương loại tuyệt phẩm,thật sự rất thích hợp với Tiền Phi.
Nghe Đường Sa Sa nói thế, mọi người xung quanh lại càng chăm chú ngắm nhìn sợi dây chuyền trên cổ Tiền Phi.
Tiền Phi hoàn toàn nổi bật trước đám đông.
Cô đứng trên bậc phát biểu, thu hút mọi ánh nhìn:
- Cảm ơn tất cả mọi người hôm nay đã tới tham dự bữa tiệc sinh nhật này của tôi....
Mọi sự chú ý đều dồn về phía Tiền Phi, rất nhiều nữ sinh nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ...
Đan Nghi đứng ở phía hàng đầu, lặng lẽ lấy sợi dây chuyền thật của mình đeo lên cổ.
Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa cũng đã phát hiện ra sự xuất hiện của Đan Nghi, hết sức bất ngờ.
Từ lúc bị thương,đến đi học còn không đi, chỉ ở trong nhà,không bước chân ra khỏi cửa chứ đừng nói đến việc đến tham gia một bữa tiệc như này.
Nhất là khi bọn chúng nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Đan Nghi.
Mặc dù chúng đều cho rằng Đan Nghi đang đeo sợi dây giả,nhưng cô đeo sợi dây giống hệt của Tiền Phi thì cũng không hay cho lắm.
Đường Sa Sa ra ám hiệu cho Bạch Văn Bình nhanh chóng đưa Đan Nghi rời khỏi đây, đừng để gây ra phiền phức.
Bạch Văn Bình tiếp cận cô, đưa tay định kéo cô đi.
Đan Nghi sớm đã nhìn ra ý định của hai kẻ họ.
Tay cô nắm chặt chiếc nhẫn mà Lục Thượng Hàn tặng.
Lần trước bị đau vậy nhưng lúc này Bạch Văn Bình đã lại quên mất bài học đó rồi.
Lần này hắn lại nắm lấy tay cô, và lại bị chiếc nhẫn đâm vào tay lần nữa.
- A.....a......a
Đau đớn,hắn kêu ầm lên.
Vừa xong, Tiền Phi không để ý đến sự xuất hiện của Đan Nghi.
Nhưng nghe tiếng kêu lớn của Bạch Văn Bình, mọi người đều quay sang nhìn, không chỉ nhìn thấy tay Bạch Văn Bình đang chảy máu mà còn nhìn thấy sợi dây trên cổ Đan Nghi.
Kiểu dáng đặc biệt, lại đẹp,sang trọng, cổ Đan Nghi cũng rất đẹp, thon dài, đeo sợi dây trên cổ lại càng nổi bật.
- Đan Nghi đeo sợi dây chuyền kia giống hệt Tiền Phi. Họ cùng mua sao?
Mọi người bắt đầu bàn tán.
- Không thể nào. Hai người họ sao có thể cùng mua một sợi dây chuyền giống nhau chứ? Huống hồ sợi dây này nhìn kiểu dáng đặc biệt đến vậy, nhìn thôi cũng biết là đồ giá trị liên thành,cảm giác giống như độc phẩm, sao lại cùng lúc xuất hiện hai sợi giống nhau đến thế?
Tiếng bàn luận của mọi người khiến Tiền Phi thấy mất mặt.
Tiền Phi không phải là không thích người khác dùng đồ giống mình.
Nhưng hôm nay là sinh nhật của mình,lại có người đeo sợi dây chuyền giống hệt xuất hiện,thì là không tôn trọng cô.
Hơn nữa, sợi dây này là do Đường Sa Sa hiến bảo cho cô,mà hiện tại lại trùng với Đan Nghi, sớm biết vậy thì cô đã không nhận rồi.
Nghĩ tới đây, Tiền Phi rất bực...
Đường Sa Sa thấy vậy vội đến bên:
- Tiền Phi cậu đừng giận. Sợi dây cậu đeo là hàng thật còn Đan Nghi đeo là hàng giả mạo thôi. Là cô ta cố ý đến gây sự đó.
Đến nước này, ả chỉ còn cách bán đứng Đan Nghi.
Dù sao ả đã lừa Đan Nghi không phải chỉ một hai lần nữa nên bây giờ bán đứng cô thì cũng là chuyện quá là bình thường.
- Cô với Đan Nghi là bạn thân, nên trong bữa tiệc sinh nhật của tôi, hai người cố ý chơi tôi đúng không?
Tiền Phi cũng không khách sáo....