Đan Nghi với tay lấy một miếng kim bắp vị bơ đưa vào miệng, mùi cơm trắng thơm ngon kết hợp với vị béo ngậy của bơ khơi gợi cảm giác thèm ăn trong cô.
Đan Nghi ăn liền một lúc mấy miếng liền,toàn thân được bao bọc trong cảm giác no căng thật hạnh phúc.
Cô vẫn đang muốn ăn tiếp, tiếng động ở phía cửa lớn vang lên.
Miếng kim bắp vẫn chưa kịp đưa lên miệng thì dì Dương đã bước vào.
Khuôn mặt tươi như hoa của dì Dương khi nhìn thấy Lục Thượng Hàn khoác áo ngủ ngồi ở bàn ăn liền lập tức được thay thế bởi bộ mặt nghiêm nghị, khó gần.
Dì nhận ra Lục Thượng Hàn, bước nhanh về phía hắn:
- Hàn thiếu gia!
- Dì Dương!
Lục Thượng Hàn cũng lễ phép chào lại.
Dì Dương và Đan Nghi đều khá bất ngờ, dì Dương biết đến Lục Thượng Hàn thì không có gì là kì lạ. Là một quản gia chuyên nghiệp nên dì Dương cần phải ghi nhớ về những nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong nền kinh tế như Lục Thượng Hàn...
Nhưng Lục Thượng Hàn một kì tài trong trốn thương trường với xuất thân danh giá như vậy mà biết đến nhân vật nhỏ bé như dì Dương thì thật không đơn giản.
Hiển nhiên, dì Dương cũng bị bất ngờ vì điều đó nhưng rất nhanh hồi phục lại phản ứng như thường:
- Hàn thiếu gia, Đan Nghi là đại tiểu thư của Đan gia và vẫn chưa tròn 18 tuổi, lại ở cùng với Hàn thiếu gia như này thì dường như không được hay cho lắm?
Lục Thượng Hàn gật gật đầu.
- Hàn thiếu gia tối qua đã qua đêm ở đây sao?
Dì Dương sử dụng ngữ điệu có phần nghiêm khắc hơn.
- Vâng, đúng vậy.
Lục Thượng Hàn gật đầu tựa như mọi chuyện theo lẽ dĩ nhiên vốn là như vậy.
Dì Dương nắm lấy tay Đan Nghi:
- Đại tiểu thư, anh ta không làm gì tiểu thư đó chứ?
Thấy dì Dương lo lắng như muốn lột lớp quần áo của mình để kiểm tra, Đan Nghi mỉm cười:
- Dì Dương dì không cần quá lo lắng như vậy đâu... Hàn thiếu gia và cháu là một mối quan hệ nam nữ hoàn toàn trong sạch, thuần khiết...
- Vâng,quan hệ nam nữ...
Lục Thượng Hàn cố tình lặp lại.
Câu nói này khiến dì Dương như muốn nhẩy bật dậy:
- Cái gì? Hai người phát sinh quan hệ nam nữ rồi? Đại tiểu thư xin hãy đi cùng tôi! Lục thiếu gia không rời đi thì chúng ra sẽ rời đi...
Dì Dương lắm lấy tay Đan Nghi định kéo cô đi.
- Dì Dương!
Giọng Lục Thượng Hàn trầm ấm, bình đạm như một câu trần thuật nhưng lại bao hàm câu mệnh lệnh bên trong.
Dì Dương dừng tay lại.
Đôi mắt Lục Thượng Hàn sâu hơn, nghiêm túc hơn:
- Tôi và Đan Nghi đã quyết định đính hôn, đợi cô ấy xong chương trình học sẽ lập tức tổ chức lễ thành hôn.
- Cái gì?
Dì Dương không tin vào tai mình.
- Cháu rất thích Nghi Nghi. Dì Dương lẽ nào không có chút lòng tin nào về cháu sao?
Trên người Lục Thượng Hàn toát ra một sự ung dung tự tại của kẻ ngồi trên ngai báu từ lâu khiến người khác khó lòng này sinh ý nghĩ nghi ngờ chất vấn.
Dì Dương đắn đo, dì biết Lục gia là dòng tộc quyền cao chức trọng, sự giàu có địch nổi cả một quốc gia và Lục Thượng Hàn trong dòng tộc cũng có một chỗ đứng không tồi.
Đem so sánh với Bạch Văn Bình thì hắn càng đáng tin cậy hơn.
Nhưng Đan gia mới là người mà dì phục tùng tuyệt đối.
Dì nhìn Đan Nghi:
- Đại tiểu thư...
- Dì Dương, cháu đã đồng ý với Hàn thiếu gia rồi. Dì Dương, đây là bí mật của cháu,cháu không muốn mọi người trong nhà phải lo lắng. Khi nào thích hợp cháu và Hàn thiếu gia sẽ chính thức công khai mọi việc.
Ánh mắt cô trong sáng, kiên quyết. Dường như mọi việc cô đều đã tự mình quyết định hết rồi.
Dì Dương thở dài:
-Tiểu thư, ta làm mọi thứ theo sự dặn dò của mẹ tiểu thư,phải chăm sóc tiểu thư thật chu đáo...
- Dì Dương không cần phải lo lắng, cháu có việc gì quan trọng thì vẫn sẽ cần nhờ tới sự giúp đỡ của dì mà, đúng không nào?
Đan Nghi mỉm cười lên tiếng.
Đối với dì Dương mà nói, Đan Nghi trước sau vẫn là chủ nhân, là đại tiểu thư của Dì.
Dì cần chăm sóc Đan Nghi thật chu đáo nhưng cũng không được phép can thiệp quá sâu vào cuộc sống của cô....