Mà đổi qua nhà họ Ôn, Ôn Thiếu Nhiên lạnh lùng nhìn ba mẹ trước mặt, trong lòng dâng lên vô hạn bi ai, nhếch khóe môi lên tạo là đường cong nhàn nhạt, giống như là châm chọc việc kết hôn buồn cười này, nhưng mà mặc kệ, dù giễu cợt thế nào cũng thế, cuộc kết hôn này là bắt buộc phải làm rồi, mà hôn nhân của anh nhất định đã thành một cuộc tiến hành giao dịch mua bán.
Vốn anh còn ôm một tia may mắn trong lòng, hiện tại sẽ không còn người nào muốn gả cho anh, thật không nghĩ đến, vào lúc này tự nhiên lại có người ngu ngốc lựa chọn gả cho anh, nguyện ý ôm cục diện rối rắm của Ôn thị vào người, anh còn có thể nói cái gì? Anh không thể nói, cũng không thể quyết định cái gì cả, bởi vì căn bản là anh không thể làm gì.
Mẹ Ôn nói: “Thiếu Nhiên, ngày mai gặp mặt Lục tiểu thư được không?”
Thật vất vả mới tìm được người sẵn lòng chìa tay giúp đỡ công ty Ôn thị, hơn nữa người giúp đỡ còn là nhà họ Lục lớn như vậy, mặc dù cảm thấy có lỗi với con trai, nhưng cơ hội tốt như thế, nói gì cũng không thể bỏ qua.
Nhìn như trưng cầu sự đồng ý của anh,nhưng trên thực tế là làm cho anh không cách nào cự tuyệt, Ôn Thiếu Nhiên sao lại không biết tình toán nhỏ trong lòng ba mẹ, một mặt trắng, một mặt đen, chính là để cho anh ngoan ngoãn tiếp nhận sắp xếp này.
“Mẹ, chắc hẳn hai người đã sắp xếp xong rồi, không phải sao?” Giọng nói của Ôn Thiếu Nhiên không mang theo nhiệt độ nói: “Đáp án của con rất quan trọng sao?”
“Con muốn nói cái gì!” Ba Ôn mất hứng gầm nhẹ: “Tóm lại là đã sắp xếp xong thời gian, sáng ngày mốt ở Câu Lạc Bộ Tùng Sơn, con nhất định phải gặp mặt tiểu thư nhà họ Lục, làm quen một chút.”
Ba Ôn trực tiếp hạ lệnh, mà chính thái độ này làm cho Ôn Thiếu Nhiên càng thêm chán ghét.
“Xem ra trực tiếp đưa tới cửa không được rồi, còn muốn cho khách hàng xem mặt một chút coi có vừa lòng hay không mới được, đúng không?” Ôn Thiếu Nhiên lạnh lùng tự giễu cợt. “Yên tâm, trong hôn lễ nhất định không thiếu chú rể.” Anh nói xong không để ý đến nét mặt không vui của ba mẹ, tự mình đứng dậy rời khỏi cái ngôi nhà to lớn làm cho người ta hít thở không thông.
Ôn Thiếu Nhiên liên tục tăng tốc độ xe, xe lao vυ"t như con thoi trong bóng đêm, trong vài giây ngăn ngủi kɧoáı ©ảʍ liều mạng như vậy để cho đầu óc anh được thông suốt, nhưng khi xe đột nhiên dừng lại ở ven đường, hai tay anh nắm chặt tay lái, trên mu bàn tay mơ hồ nổi gân xanh, cho thấy sự nhẫn nhịn của anh lớn đến đâu.
“Chết tiệt, chết tiệt!” Hai tay của anh bỗng dưng dùng sức đánh vô tay lái, hận thấu xương sự bất lực của mình, còn không có biện pháp thay đổi số mệnh này.
....
Ngày gặp mặt đến rất nhanh, Lục Phi đặc biệt căng thẳng, cô thức dậy sớm một chút, phá lệ ở trong phòng lựa chọn quần áo, hơn nữa còn dùng mất hơn một tiếng đồng để lựa chọn.
Đây chính là điều trước đến nay chưa từng có, phải biết đối với cô mà nói thời gian rất quý giá, một phút lập tức có thể ra quyết định nắm trong tay hơn trăm vạn, thậm chí là hạng mục hơn một ngàn vạn, thế mà cô lại đang ở đây lãng phí chừng hơn một tiếng đồng vì chuyện vặt vãnh như vậy, bây giờ nghĩ lại quả thật không giống cô.
Cô nhìn thời gian còn nửa tiếng nữa mới đến thời gian hẹn, theo thời gian đến gần tâm tình càng thấp thỏm hơn, càng ngày càng trở nên lo lắng, kể từ sau lần gặp gỡ ấm áp bất ngờ khi còn bé, cô chưa từng gặp lại anh, mặc dù không biết là từ lúc nào cô đã len lén chú ý đến tin tức về anh, thế nhưng đều biết được thông qua thời sự, tạp chí, không chính thức giống hôm nay, gặp mặt gần gũi.
Nghĩ đến đây, nhịp tim Lục Phi lập tức đập nhanh, đáy lòng kích động gần như không nhịn được muốn biểu lộ lên trên mặt, cũng may trải qua nhiều năm tháng rèn luyện, cô khống chế tâm tình của mình khá tốt.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút, đã đến thời gian hẹn gặp mặt, nhưng không thấy nhân vật nam chính xuất hiện, Lục Phi không kìm nổi chút gấp gáp, thỉnh thoảng đưa tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó lại nhìn cửa phòng một chút, vẫn không có tiếng động mở ra.
Tâm tình vốn là căng thẳng kích động dần dần đổi thành nôn nóng, lo lắng, cuối cùng biến thành mất mát, thời gian gặp mặt trôi qua ba tiếng, cuối cùng điện thoại di động của cô cũng vang lên.
“Xin chào, tôi là Lục Phi”
“Lục tiểu thư, hôm nay tôi rất bận, cho nên muốn gặp mặt tôi thì không được rồi, dù sao tôi nhất định cũng sẽ xuất hiện trong hôn lễ.” Ôn Thiếu Nhiên vừa mới hoàn thành một ca phẩu thuật đi ra, lúc này mới nhớ hôm nay có cuộc gặp mặt, mặc dù nói không biết Lục tiểu thư kia có chờ anh hay không, nhưng anh vẫn gọi điện thoại nói một tiếng.
“Tôi không biết cô có mục đích gì khi đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng tôi tin tưởng trong lòng mọi người đều hiểu rất rõ ràng,bất quá chỉ là một cuộc giao dịch mua bán, cho nên trường hợp này đi hay không cũng thế thôi, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ nhìn thấy nhau trong hôn lễ, cứ như vậy đi.” Ôn Thiếu Nhiên nói xong, cũng không đợi Lục Phi có phản ứng gì lập tức cúp điện thoại, coi như vị đại tiểu thư này đi tố cáo, anh cũng không để ý.
Anh lắc lắc đầu, xoay người đi về phía phòng làm việc, ném những chuyện phiền lòng ra sau lưng, tạm thời không thèm nghĩ nữa.
Nhưng Lục Phi lại bị tổn thương rồi, tay nhỏ bé của cô nắm thật chặt chiếc điện thoại động, sững sờ ngồi tại chỗ, thở hổn hển một lúc lâu.
“Thì ra là anh không hề bằng lòng.” Qua một lúc lâu, Lục Phi cúi đầu nhìn điện thoại di động rồi tự lẩm bẩm, trong mắt toát ra một chút ưu thương, khóe môi kéo ra một nụ cười nhẹ có vẻ vô cùng chát đắng.
Trái tim Lục Phi vẫn tồn tại hy vọng, cho đến giờ phút này mới hiểu được, cuộc sống tương lai của bọn họ có một bắt đầu rất xấu, từ mấy lời nói của Ôn Thiếu Nhiên, cô có thể nghe ra trong lòng anh tức giận đến cỡ nào, nhưng mà tình trạng hiện tại của nhà họ Ôn bắt anh không thể không tiếp nhận sắp xếp như thế, đối với tự tôn của người đàn ông mà nói đây chắc là đả kích rất lớn.
Thế nhưng tất cả đã bắt đầu rồi, cô còn có thể dừng lại được sao?
Lục Phi biết mình tư lợi riêng, nhiều năm qua đứng xa nhìn đã đạt đến giới hạn, thật vất vả mới có thể đến gần anh, thậm chí có cơ hội sống cùng anh, cô thật sự không muốn bỏ lỡ chút nào.
Cho dù bọn họ bắt đầu rất tệ, nhưng cô muốn vì tình yêu của mình mà cố gắng một lần, thử một lần cũng tốt, nếu không cô sẽ phải hối hận.
Ông trời, người đã cho con một cơ hội đúng không?
Đáy lòng Lục Phi reo hò, hi vọng ông trời có thể nghe được âm thanh khát vọng trong lòng cô, để cho mơ ước của cô có thể thực hiện được, có thể đi vào cuộc sống của Ôn Thiếu Nhiên, đi vào trong giấc mộng ấm áp cô vẫn mơ.
----------oOo----------
Trong quán bar, bạn tốt của Ôn Thiếu Nhiên – Mã Vực đang mang bộ dạng xem kịch vui: “Đừng uống nữa, coi như bây giờ cậu có uống say, cũng không thay đổi được sự thật, trừ phi cậu đấu tranh… Nhưng lấy tính cách của cậu, sợ rằng rất khó làm ra chuyện như vậy.”
“Cậu đây là đang cười trên nỗi đau của người khác sao?” Ôn Thiếu Nhiên liếc Mã Vực một cái, tức giận nói.
“Đúng vậy đó.” Mã Vực hào phóng thừa nhận: “Cho tới bây giờ cậu đều không tham dự vào việc làm ăn của gia đình, cái này cũng không có nghĩa là cậu có thể thoát khỏi trách nhiệm con trai trưởng nhà họ Ôn, tin tưởng bản thân cậu cũng hiểu rõ, bằng không đối với cuộc kết hôn này, làm sao cậu có miệng lại không nói ra một tiếng?”
“Không lên tiếng sao?” Ôn Thiếu Nhiên kéo ra một nụ cười thản nhiên, bản thân mình không đấu tranh sao? Nếu như thật sự không có, như vậy ngày đó hẹn gặp mặt với Lục Phi, tại sao anh cố ý không đến vậy? Nghĩ tới đây, dưới đáy lòng Ôn Thiếu Nhiên không khỏi lạnh lùng cười nhạo chính mình.
“Lên tiếng có ích không?” Tay Ôn Thiếu Nhiên cầm ly rượu trước mặt lên nhẹ nhàng lắc lắc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: “Thân là con trai cả nhà họ Ôn, trong mắt ba mẹ không thể thừa kế công ty đã là tội ác tày trời, nếu trong hôn nhân không để cho nhà họ Ôn có được lợi ích, vậy thì thật sự là tội đáng chết vạn lần rồi.”