Chương 7

Bệnh viện cách nhà không quá xa, Tống Sơ Hiểu cùng Bùi Ước Hằng ngồi trên tắc xi, tầm mười lăm phút liền tới dưới chung cư.

Lúc xuống xe, nam nhân một tay cầm túi đựng quần áo dơ của chính mình, một tay kia cố chấp mà nắm chặt tay của Tống Sơ Hiểu, lôi kéo cô từ cửa anh xuống xe dắt xuống dưới.

Nữ nhân đã thói quen đối phương những năm gần đây thân mật, không phát hiện sự khác thường nhỏ bé của anh, cô đi theo anh nện bước đi vào chung cư, an an tĩnh tĩnh cùng anh vai sát vai mà đứng chờ thang máy.

Căn chung cư Bùi Ước Hằng mua này thuộc về tòa nhà trung cao cấp trong thành phố A, giá cả ở thời điểm hai người bọn họ mới vừa kết hôn kỳ thật tính khá quý.

Càng đáng nói, ngay lúc đó Bùi Ước Hằng còn không phải là tổng biên tập, lấy một cái phó biên tập tới nói, mỗi tháng đóng tiền mua phòng rất là cố hết sức.

Cô đã từng nói qua đừng mua nơi này.

Nhưng anh lại hiếm khi mà phá lệ kiên trì.

Đại sảnh chung cư có bốn cái thang máy, ở trên cửa thang máy hiện lên bóng dáng hai người mười ngón nắm chặt, vai sát vai mà đứng chung một chỗ.

Nam cao lớn tuấn tiếu, gương mặt soái khí mang hình dáng chỉ con lai mới có, tóc đen xoăn tự nhiên tùy ý mà cuốn nhẹ ở trên đầu.

Nữ nhỏ xinh uyển tĩnh, eo thon mặt nhỏ tóc dài đen thẳng, trên mặt mày có sự ôn nhu làm anh mê luyến không thôi, cùng với sự ngọt ngào mà anh muốn độc chiếm.

Anh cùng cô như vậy, hợp đến làm người dời không ra hai mắt.

Nam nhân nhìn hình ảnh hài hòa lại mỹ mãn như vậy, trong lòng tất cả đều là hạnh phúc cùng vui sướиɠ.

Thẳng đến đinh một tiếng vang lên, anh đều còn không có từ trong sự ngọt ngào này tỉnh lại, ngược lại là Tống Sơ Hiểu lôi kéo anh đi vào thang máy.

“Tống trợ lý, em...” Ở trong thang máy khép kín, thanh âm của anh phi thường trầm thấp.

“Ân?” Tống Sơ Hiểu bị anh nắm tay xem con số trên thang máy từng bước từng bước nhảy hướng lên trên.

Nữ nhân ôn nhu trả lời, ở giữa ngữ điệu bình thản còn hỗn loạn nào đó vô cùng thân mật.

Nam nhân nghe ngây ngốc, trong lòng càng thêm ngọt ngào.

Anh muốn hỏi, sau khi tới nhà anh, cô có thể đừng đi hay không.

Cô có thể ở lại hay không.

Cô có thể cũng thích anh hay không.

Ở trong suy nghĩ không biết từ đâu ra của anh, nam nhân cưới Tống Sơ Hiểu kia nghèo đến căn bản không cho cô được một cuộc sống an ổn.

Vì thế anh đau lòng.

Hiểu Hiểu thiện lương tốt đẹp như vậy, đáng giá có một cái nam nhân càng tốt tới yêu cô, đáng giá có được cuộc sống làm người hâm mộ nhất.

Bùi Ước Hằng biết chính mình có năng lực cho nữ nhân những ngày tháng an nhàn.

Cũng có thể cho cô rất nhiều rất nhiều tình yêu cùng hạnh phúc.

Anh nghĩ lấy khả năng của chính mình, mang đến cho cô sinh hoạt hôn nhân mỹ mãn.

Anh biết anh có thể.

Chỉ cần Tống Sơ Hiểu nguyện ý cùng gật đầu.

Đinh -!

Liền ở lúc nam nhân chuẩn bị mở miệng nói tiếp, thang máy ngừng ở con số 18 sáng lên.

Sau đó cánh cửa phản chiếu anh cùng cô từ chỗ đôi tay hai người mười ngón nắm chặt tách ra, phảng phất liền phải đem cô từ bên người anh tách ra.

Xem đến đáy lòng Bùi Ước Hằng nguyên bản phiếm ngọt, tràn ra một trận hoảng hốt.

Nhưng anh không kịp hoàn toàn lý giải trận hoảng loạn vô cớ này, Tống Sơ Hiểu đã lôi kéo anh bước ra thang máy, rẽ trái hướng nhà anh đi đến.

Đối với việc nữ nhân biết rõ về nhà anh, Bùi Ước Hằng không có nửa phần hoài nghi, chỉ cảm thấy làm trợ lý của chính mình, cô đối với anh có hiểu biết là một chuyện đương nhiên.

Thậm chí khi cô ấn xuống mật mã khóa cửa đẩy ra cửa nhà anh, anh vẫn như cũ cảm thấy như vậy là đương nhiên.

“Vừa từ bệnh viện trở về, Bùi tổng, anh đi tắm rửa một cái trước đi? Đã đói bụng sao?” Ở trước cửa, cô khom lưng cởi giày.

“Đói. Rất đói bụng.” Nam nhân nắm tay cô, vô cùng thích cô không tự giác kéo dài âm cuối quan tâm cẩn thận.

“Kia, anh trước làm em đi vào? Làm chút đồ ăn cho anh có được không?” Tống Sơ Hiểu lắc lắc tay bị anh nắm chặt, không có chút không kiên nhẫn nào mà khẽ mỉm cười.

“Được, anh muốn ăn cơm chiên.” Anh không tha mà lại nhéo nhẹ tay nhỏ trong lòng bàn tay một chút, mới tự cho là phi thường tùy hứng mà đề ra yêu cầu.

“Ân, không thành vấn đề.” Cô mang theo cười đi vào trong phòng, còn thuận tay ở trên tủ giày lấy một sợi dây cột tóc vừa đi vừa đem tóc buộc lại.

Theo ở phía sau nam nhân thật sâu nhìn thoáng qua nữ nhân lộ ra khúc tế cổ tuyến, nắm tay nhẹ nắm một chút, mới chậm rãi xoay người đi vào phòng ngủ lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ nghe lời đi tắm rửa.

Thừa dịp Bùi Ước Hằng đi tắm rửa, Tống Sơ Hiểu chạy nhanh đem di động hết pin đem đến trên tủ đầu giường phòng ngủ sạc điện khởi động máy.

Sau đó lại chạy nhanh đi đến trong phòng bếp, đem phần cơm đêm qua chiên đến một nửa từ tủ lạnh lấy ra tới, hâm nóng xong thêm chút hạt nêm cùng dầu mè lại xào vài cái, mới tắt lửa xoay người cầm chén đũa.

Lúc Bùi Ước Hằng cổ treo khăn lông mang một đầu tóc quăn đen ướt dầm dề ra tới, cô đã ở trong phòng bếp tràn đầy hương thơm, đem đồ ăn anh thích nhất múc vào cái chén lớn thuộc về anh kia.

Sau đó nữ nhân theo thói quen mà ở trên cơm chiên tỏa khói nhẹ rắc lên hành lá mà anh thích, liền bưng hai cái chén lớn cùng chiếc đũa để tới trên bàn cơm, ngồi vào đối diện lẳng lặng mà chờ anh.

“Thơm quá.” Nam nhân nửa rũ mi mắt, như cũ giấu không được tầm mắt ý cười.

Mới vừa ngồi vào đối diện cô, Bùi Ước Hằng đột nhiên phát hiện nguyên lai chính mình trong lòng buồn vui, cơ hồ tất cả đều ở trên người nữ nhân này.

Chỉ cần cô đối anh cười, anh liền cao hứng đến cũng tưởng cười theo.

Chỉ cần cô đối tốt với anh, anh liền muốn đối với cô càng tốt.

Chỉ cần cô không ở bên người, anh liền hoảng đến nóng nảy.

Chỉ cần cô không thuộc về anh.....

Anh dù là muốn cướp, cũng muốn đem cô đoạt lấy, kéo vào trong lòng ngực chính mình trìu mến.

“Không phải nói đói bụng? Đang đợi cái gì đâu?” Tống Sơ Hiểu ngồi ở đối diện cầm lấy một đôi đũa, vẻ mặt ngọt ngào mà cười nói.

Chờ em nguyện ý cùng anh ngồi đối diện như thế này ăn cả đời cơm.

“Không, hiện tại ăn.” Nhưng anh đường đường một cái bá đạo tổng tài, nói không ra loại nói chuyện như làm nũng này.

Bữa cơm chiều này ở trong cảm giác của nam nhân, ăn đến phá lệ ấm áp lại hạnh phúc.

Nhưng ở trong mắt Tống Sơ Hiểu, lại là dị thường an tĩnh đến khó chịu.

Người bình thường luôn là ôn nhu mà cùng cô một bên ăn cơm, một bên chia sẻ chuyện hằng ngày hoặc là nói chuyện phiếm, giờ phút này khác thường mà lặng im.

Mỗi một tiếng chiếc đũa chạm vào ở cạnh chén, tiếng nhấm nuốt nhỏ bé của đối phương đều ở trong yên tĩnh cho thấy sự thay đổi sau khi anh bị đυ.ng vào đầu.

Cô cúi đầu, cũng yên lặng mà đem cơm đưa vào trong miệng, không cho nam nhân thấy chính mình lo lắng cùng khổ sở.

Hai người mỗi người một chén cơm chiên không cần ăn thật lâu, ăn xong nam nhân chủ động đem chén nhỏ của cô để vào chính mình chén lớn, tính cả hai đôi đũa cùng nhau lấy vào trong phòng bếp đặt vào máy rửa chén.

Lại ngoài ý muốn thấy một cái nồi to trên bếp.

Dày nặng.

Kiểu dáng hoa lá.

Màu hồng phấn.

Khẳng định không thuộc về anh.

“A! Cái nồi đó không thể cho vào máy rửa chén. Ai, thảm rồi....” Tống Sơ Hiểu không yên tâm nam nhân một mình vào bếp, bước nhanh đi đến.

Cô mới vừa đi vào, mới nhớ lại trong nhà mấy ngày trước dùng hết nước rửa chén rồi.

Sau đó hai ngày trước khi đi siêu thị lại đã quên mua, sau lại Bùi Ước Hằng vào bệnh viện càng là hoàn toàn ném tới sau đầu.

“Nước rửa chén đã hết, Bùi tổng, em đi siêu thị một chuyến, anh đi trước nghỉ ngơi một chút, đừng làm lụng vất vả.” Cô nhìn anh một cái, liền xoay người đi đến bên cửa.

Cô ở trước cửa khom lưng về phía nam nhân, một tay đỡ tủ giày, một tay mang vào đôi giày màu xanh biển.

Mắt thấy nữ nhân không chút nào lưu luyến tựa hồ muốn mang giày rời đi, tròng mắt Bùi Ước Hằng hơi co lại, anh căn bản không có nghe vào nguyên nhân cô muốn ra cửa, cũng không rảnh lo bất luận là lý do gì.

Nam nhân chân dài tay dài ba bước cũng thành hai bước đi vượt đến bên người Tống Sơ Hiểu, đột nhiên duỗi tay bắt được cái tay cô đang mang giày.

Bàn tay to nắm cổ tay tinh tế dùng sức lôi kéo, đem cả người cô vừa chuyển, anh trực tiếp đem cô đè ở trên ván cửa.

Tống Sơ Hiểu còn không có kịp tới phản ứng, đối phương đã đem đầu gối chen vào giữa hai chân cô.

“Không được đi, không được lại trở về bên nam nhân nghèo kia.” Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt xanh thẳm quay cuồng không chút nào che giấu bá đạo.