Chương 5

Ánh nắng từ bức màn tràn vào phòng bệnh, vừa vặn chỉ dừng trên người Tống Sơ Hiểu ngủ ở bên dựa cửa sổ.

Ánh mặt trời ấm áp lại mãnh liệt xuyên thấu qua mí mắt hơi mỏng, chiếu nhẹ vào trong mắt cô, đem cô từ trong mệt mỏi đến tận xương cốt đánh thức.

Nam nhân từ trước đến nay thích ôm cô ngủ hô hấp còn vững vàng, đè ở mặt cô rộng lớn ngực phập phồng lên xuống, tim đập hữu lực dưới ngực phanh phanh truyền vào trong tai cô.

Lúc Tống Sơ Hiểu mở mắt ra liền thấy nam nhân gợi cảm cổ họng, cùng với đường cong tinh tế cằm.

Cô nằm ở trong lòng ngực anh lẳng lặng nửa phút, đồng thời ký ức đêm qua anh lôi kéo cô ở trên giường bệnh điên cuồng làm càn cũng quay trở về. Trong nháy mắt nhiễm hồng mặt cô đồng thời, cô rốt cuộc cũng phát hiện đối phương không bình thường.

Không nói nam nhân trước nay ổn trọng ôn nhu như thế nào đột nhiên thú tính quá độ như vậy, chỉ là anh một ngụm gọi cô một câu Tống trợ lý cũng đã đủ kỳ quái.

Kỳ quái làm trong lòng cô trầm xuống, nào đó bất an cùng lo sợ không yên bỗng dưng toát ra.

Tống Sơ Hiểu thấy nam nhân ngủ say, liền một bên nhẫn nại chân tâm đau nhức, một bên tay chân nhẹ nhàng mà từ trong khuỷu tay nam nhân xuống giường, lại từ trong túi lấy ra di động.

Cô ấn nhẹ một chút di động suốt đêm không sạc điện, ở trên màn hình chỉ còn lại có 8% pin, thấy được chữ 6:18 am.

Thực tốt.

Hiện tại sớm như vậy, ít nhất trong bệnh viện sẽ không có người phát hiện hai người bọn họ tối hôm qua làm bậy.

Tống Sơ Hiểu lấy di động chỉ còn 8% pin trả lời toàn bộ tin nhắn quan tâm nhận được từ nhân viên bên công ty xuất bản xong, liền đem di động hết pin tự động tắt máy bỏ vào túi bệnh viện đầu giường.

Bên trong túi có quần áo lúc ngày hôm qua anh bị đưa vào tới cùng với nhẫn cưới không thể tiến vào máy CT.

Ngoài ý muốn, còn có nguyên bản mang ở trên tay cô, cái nhẫn thuộc về cô kia.

Khi Tống Sơ Hiểu theo bản năng mà muốn mang lại trên ngón áp út của chính mình, nam nhân đêm qua nói muốn cùng cô ly hôn lại lỗi thời mà hiện lên ở trong đầu.

Cô biết, nhẫn cưới của cô nhất định không phải chính cô cởi xuống.

Nhưng cô không nghĩ ra, vì cái gì Bùi Ước Hằng mạnh mẽ yêu cầu ly hôn như vậy, lại không để ý tới trường hợp mà muốn cô một hồi.

Lập tức quá nhiều nghi hoặc cùng quá nhiều suy nghĩ toát ra, đầu óc thật sự hỗn loạn, Tống Sơ Hiểu kéo hai chân mềm đến sắp không có lực hướng phòng tắm đơn giản tắm rửa một cái cùng đánh răng.

Sau khi cô sửa sang lại xong liền để lại cho nam nhân một tờ giấy nói chính mình muốn đi ra ngoài một chuyến, thực nhanh liền sẽ trở về.

Rời đi phòng bệnh Tống Sơ Hiểu nơi nào cũng chưa đi, cô trực tiếp đi đến chỗ hộ sĩ, lễ phép biểu đạt yêu cầu hy vọng cùng bác sĩ nói chuyện.

Không nghĩ tới may mắn chính là, bác sĩ khám chính cho Bùi Ước Hằng lần này nằm viện, tối hôm qua cũng ở lại bệnh viện đến bây giờ còn chưa đi.

Vì thế hộ sĩ gọi điện thoại nội bộ cho bác sĩ xong, liền đưa cô đi đến văn phòng của bác sĩ.

“Bùi phu nhân, chào cô. Tôi họ Vương, là bác sĩ khám chính cho chồng cô, vừa vặn Bùi tiên sinh não bộ X quang cùng sóng não báo cáo ra tới, có rảnh ngồi xuống nói chuyện sao?” Khi hộ sĩ đẩy ra cửa văn phòng, cô không nghĩ tới bác sĩ khám cho Bùi Ước Hằng sẽ là một nữ nhân tầm 40 tuổi.

“Bác sĩ Vương, chào cô. Có rảnh, có rảnh, xin hỏi anh ấy có khỏe không?” Tống Sơ Hiểu mang theo thần sắc tôn trọng gật gật đầu, dựa theo đối phương ý bảo ngồi vào đối diện bàn làm việc.

“Bùi phu nhân, đây là hình X quang của não bộ Bùi tiên sinh. Ở khu vực nhỏ này, chúng tôi thấy được một khối máu tụ, đang đè nặng thần kinh khu vực nhận biết của Bùi tiên sinh.” Bác sĩ Vương đứng lên, đi đến chỉ lên một chỗ trong đó.

“Ai? Vương, bác sĩ Vương, đây là có ý gì? Đè nặng anh ấy cái gì?” Cô nghe được cái hiểu cái không nhăn lại mi, lại là ý thức được này không phải một cái tin tức tốt.

“Tuyến thần kinh khu vực nhận biết. Tình huống này có chút khó có thể thuyết minh, cũng không dễ đánh giá, đơn giản một chút mà nói, người bệnh có khả năng rất lớn ở trong sinh hoạt sinh ra chướng ngại nhận biết, hoặc là hiểu lầm nào đó.” Ngón tay bác sĩ Vương ở nơi nào đó trên hình X quang vòng một chút.

“Bác sĩ Vương, tối hôm qua sau khi anh ấy tỉnh lại, giống như thật sự đem tôi nhận sai. Anh ấy giống như không biết tôi là vợ của anh ấy.....” Tống Sơ Hiểu ngưng trọng mà nhíu chặt mi, đôi tay theo bản năng nắm lấy váy.

“Kia anh ấy nhận sai cô thành ai?” Bác sĩ Vương ngồi trở lại trên ghế.

“Trợ lý.” Trừ bỏ hình ảnh cùng đối thoại làm người mặt đỏ tim đập tối hôm qua, cô cẩn thận mà nhớ lại.

“Nghe nói đưa Bùi tiên sinh tiến vào chính là đồng nghiệp của anh ấy? Hơn nữa là trực tiếp từ công ty bị xe cứu thương đưa đến Phòng cấp cứu.” Bác sĩ Vương click mở văn kiện trên máy tính, nhìn ghi chép nằm viện của anh.

“Ân, khi tôi nhận được tin tức cũng là trợ lý của anh ấy chờ ở trước phòng bệnh. Cho nên anh ấy nghĩ lầm, tôi cũng là một trong những trợ lý của anh ấy?!” Cô theo lời bác sĩ nói trả lời.

“Khả năng này phi thường cao. Bùi phu nhân, não bộ là bộ phận phức tạp nhất trên thân thể, cũng là nơi y học hiện nay có nhiều nghi vấn nhất, cho nên toàn bộ vấn đề có liên quan đến não bộ tổn thương, đều là khó để giải đáp nhất. Hiện nay, tình huống của Bùi tiên sinh là thân thể các hạng cơ năng đều bình thường, chúng ta chỉ có thể quan sát thêm.” Bác sĩ Vương tắt đi văn kiện, đối diện với tầm mắt tràn ngập sầu lo của cô.

“Tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ Vương.” Tống Sơ Hiểu bất an gật gật đầu.

“Không cần khách khí, Bùi phu nhân. Hiện tại cũng sắp 8 giờ rồi, nếu không tôi đưa cô trở về trước, thuận tiện nhìn xem Bùi tiên sinh? Nếu là trên thân thể không có gì, hôm nay liền có thể sắp xếp ra viện, lúc sau chúng ta bảo trì liên lạc là được.” Bác sĩ Vương tắt đi máy tính, từ sau lưng ghế cầm lấy áo khoác trắng.

“Được, làm phiền bác sĩ Vương.” Cô cũng đứng lên, rời khỏi văn phòng.

Ở trên đường trở về phòng bệnh của Bùi Ước Hằng, bác sĩ Vương chia sẻ cho Tống Sơ Hiểu vài ca bệnh.

Có máu tụ trong não sẽ tự nhiên tan mất, liền di chứng đều không có.

Có chỉ cần làm giải phẫu não bộ, ở trên sọ mở một cái lỗ nhỏ, đem máu tụ rút ra là được.

Đương nhiên cũng có nghiêm trọng một chút thậm chí sẽ mất trí, hoặc là trở thành người thực vật.

Nhưng lấy độ lớn nhỏ của khối máu tụ trong đầu anh tới xem, anh xem như thuộc về loại trước phi thường rất nhỏ.

Giải thích như vậy, cách nói cùng ca bệnh cụ thể, làm Tống Sơ Hiểu nguyên bản bởi vì đối trạng huống quá mơ hồ mà thất thố tới cực điểm an tâm hơn một chút.

Khi các cô đi đến chỗ rẽ hành lang phòng bệnh của nam nhân, đột nhiên một tiếng đập đồ vật vang lớn đánh gãy bác sĩ Vương an ủi.

Đến khi các cô đồng thời ngẩng đầu, vừa vặn thấy được một cái đĩa plastic ở bệnh viện dùng từ trong phòng bệnh của Bùi Ước Hằng bay ra tới.

Sau đó, một hộ sĩ trẻ tuổi lập tức mang theo tiếng khóc, từ trong phòng bệnh anh chạy ra.

Tống Sơ Hiểu sửng sốt nhìn hộ sĩ kia chạy về hướng trái ngược bọn họ, trong lòng đột nhiên lộp bộp một chút.

Ngay sau đó, thanh âm của anh liền từ trong phòng bệnh rống ra.

“Lăn! Tất cả đều cút cho tôi!” Theo sau, lại một cái hộ sĩ đỏ mắt lùi ra phòng bệnh đóng cửa lại.

“Xảy ra chuyện gì?” Cô đi nhanh qua đi, liền thấy đồ ăn ném đầy đất bên cạnh cửa.

“Vừa rồi Tiểu Quyên đưa bữa sáng cho Bùi tiên sinh, Bùi tiên sinh đột nhiên nổi trận lôi đình, nói Tiểu Quyên muốn câu dẫn anh ấy, đem cô ấy đuổi đi.” Hộ sĩ ra sau khóc lóc trả lời.

Nghe hộ sĩ khóc lóc kể lể, Tống Sơ Hiểu âm thầm mà hít một hơi.

Nhìn xem đồ ăn ném đầy đất ngoài cửa phòng bệnh, cô thật sự tưởng tượng không nổi, nam nhân luôn luôn ôn nhu như gió kia, thế nhưng bởi vì bệnh mà biến thành người táo bạo đa nghi như thế.