Chương 40: Cấm kỵ ngụy khoa chỉnh hình

Mùng một năm nay là vào ngày mười sáu tháng hai, vừa lúc là cuối tuần.

Cha mẹ của Tống Sơ Hiểu đã sớm đặt vé máy bay muốn đi Úc Châu chơi, nói muốn trải qua một ngày mùng một lửa nóng, liền không ở lại trong nước lạnh giá.

Vì thế cô liền cùng Bùi Ước Hằng thương lượng, đem Bùi mẫu đưa đến nhà bọn họ ở tạm nửa tháng, cùng nhau ăn tết.

Gia đình anh đơn giản, từ xem mắt đến kết hôn, lại đến sau khi kết hôn 5 năm này đều chỉ có Bùi mẫu tham dự mọi chuyện lớn trong cuộc đời của anh.

Về Bùi phụ, anh chỉ lạnh lùng mà nói một câu ‘đã chết’, từ đó cô cũng không dám nhắc lại.

“Ông xã, ngày mai anh cũng cùng sếp báo cáo sao? Bộ sáng tác mạng của chúng em nguyên bản là tuần sau đã sửa lại thành ngày mai, nghe nói bộ tiểu thuyết ngôn tình cũng sửa đến sáng mai.” Sau cơm chiều cô có nấu chè đậu đỏ, ăn đến toàn thân ấm áp.

“Ân, trước khi tan làm có nhận được thông báo, sửa thành buổi chiều ngày mai. Ngày mai khả năng muốn phiền toái bà xã đi sân bay đón mẹ.” Nam nhân mới vừa tắm rửa xong một thân thoải mái thanh tân, từ sau sô pha vượt qua đến phía sau cô đem cô ôm lấy.

Nói xong anh cúi đầu liền nhẹ nhàng mổ môi mềm còn dính nước đường của cô một chút.

Ngọt ngào mềm mại đến anh lại muốn hôn mấy cái.

“Như thế nào lại phiền toái đâu? Bà ấy cũng là mẹ của em.” Cô dựa vào trong lòng ngực anh, lại ăn một ngụm chè đậu đỏ.

Nam nhân đem cô vòng chặt ở trong ngực hơi hơi mỉm cười, dịu ngoan mà tiếp nhận thiện ý cùng thân cận của cô.

Tới rồi ngày hôm sau, Tống Sơ Hiểu gọi xe xong liền trộm tan làm trước thời gian mười phút, ở nhà xuất bản bắt xe liền nhảy lên đi hướng sân bay.

Bùi mẫu tuổi không lớn, lại là một vị phu nhân nước Pháp xinh đẹp đến mức đi đến nơi nào cũng đều hấp dẫn ánh mắt người khác, còn có một đầu tóc dài cuốn khúc tự nhiên màu nâu nhạt ngang vai. Sau khi xuống máu bay xen lẫn trong một đám bác gái thì thầm đi ra, căn bản chính là đem ánh sáng trong sân bay tất cả đều dẫn đến trên người.

“Mẹ, bên này bên này!” Tống Sơ Hiểu đứng ở khu chờ liếc mắt một cái liền thấy được bà, cũng nhiệt tình mà hướng bà phất tay.

“Nga, Hiểu Hiểu, như thế nào là con đến rồi? A Hằng đâu? Nó như thế nào có thể để một mình con tới đón mẹ?” Bùi mẫu lôi kéo một cái rương hành lý, không chút hoang mang mà đi đến phía cô.

“Bên nhà xuất bản đột nhiên sửa ngày họp thành hôm nay. Vốn dĩ là A Hằng tới, là con nói muốn tới đón mẹ nên anh ấy mới không xin nghỉ.” Cô tiến lên cho Bùi mẫu hai cái thân thiết mặt dán mặt mới một tay tiếp nhận hành lý đưa bà đi ngồi xe.

Lời này trong ngoài tất cả đều là vòng quanh con trai bà nói tốt, Bùi mẫu đi sau Tống Sơ Hiểu nửa bước mỉm cười mà nghe cũng là cảm thấy ngượng ngùng.

Về chuyện của Tống Sơ Hiểu, từ đầu tới đuôi kỳ thật bà tất cả đều biết.

Chỉ là lúc trước con trai muốn bà làm bộ không biết, sợ là không muốn phá hư hình tượng tốt đẹp của chính mình ở trong lòng Tống Sơ Hiểu. Bà liền thanh thản ổn định làm một người mẹ chồng được con trai con dâu yêu thương hạnh phúc.

Tục ngữ luôn nói, quan hệ mẹ chồng nàng dâu là quan hệ phức tạp nhất trên đời này.

Vì con trai, cũng vì tốt cho Tống Sơ Hiểu, sau khi bọn họ kết hôn năm đó, bà liền kiên trì một người ở tại quê quán, mở một cửa hàng hàng dệt nho nhỏ trải qua khổ tận cam lai hưởng ngày lành tới.

“Hiểu Hiểu đừng luôn đối tốt với nó như vậy. Như vậy sẽ sủng hư nó!” Lúc đang đợi xe, Bùi mẫu nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô.

“Phốc, mẹ, xe tới rồi, chúng ta về nhà trước. A Hằng mới vừa gửi tin nhắn tới, nói anh ấy cũng sắp tan làm, hỏi mẹ cơm chiều muốn ăn cái gì?” Đối với việc mẹ chồng yêu cầu con dâu không cần đối với con trai chính mình quá tốt, Tống Sơ Hiểu không biết nên trả lời như thế nào.

“Đều có thể, mẹ cũng không có chủ ý gì, các con quyết định đi. Mẹ đối với nơi này không quá hiểu biết, cũng không biết cửa hàng nào ăn ngon.” Vì không khiến cho con dâu khó xử, Bùi mẫu thật sự săn sóc.

“Thời tiết lạnh như vậy, chúng ta đi ăn lẩu được không? Hay là mẹ muốn ăn thanh đạm một chút? Mì thịt bò?” Tống Sơ Hiểu làm bà ngồi vào trước, chính mình mới đi theo lên xe đóng cửa.

“Cái lẩu khá tốt.” Bùi mẫu đưa một cái mỉm cười hiền lành, cơm chiều đã được quyết định xong.

Lúc Bùi Ước Hằng tan làm về nhà đẩy cửa ra, chuẩn bị đón hai nữ nhân quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh đi ăn cơm. Hình ảnh Tống Sơ Hiểu cùng Bùi mẫu vai sát vai mà ngồi ở trên sô pha, thân mật đầu dán đầu nhìn cùng cái di động liền ánh vào trong mắt anh.

“Mẹ, màu lam này đẹp hơn đi? Màu đỏ không dễ phối đồ a.” Ngón tay mảnh khảnh của cô khảy khảy di động, không biết đang xem túi vẫn là váy.

“Ngốc Hiểu Hiểu, màu đỏ xứng đen xứng trắng đều đẹp a. Nếu trước khi ăn tết có thể gửi đến thì còn có thể mặc ăn tết.” Bùi mẫu quay đầu không khách khí mà nói.

“Ân, chính là....” Cô vẫn là cảm thấy màu xanh biển càng đẹp, giống tròng mắt của ông xã cô.

Nghe đối thoại của hai mẹ con, nam nhân nửa đẩy cửa trong lòng ấm áp đồng thời cái gáy cũng đột nhiên đau một chút.

“Ai, A Hằng, đã trở lại như thế nào không lên tiếng? Như đầu gỗ sững sờ ở cửa làm cái gì đâu?” Bùi mẫu quay đầu trước tiên phát hiện Bùi Ước Hằng, ngữ điệu chợt thiếu sự dịu dàng đối với Tống Sơ Hiểu.

“Mẹ tới rồi? Ngồi máy bay mệt sao?” Mắt lam lung lay một chút, Bùi Ước Hằng chớp chớp mắt, lập tức thay một gương mặt tươi cười bình thường đi vào.

“Chỉ có mấy tiếng, không mệt không mệt.” Bùi mẫu từ trên sô pha đứng lên, đón nhận con trai dựa lại đây hôn má.

Hai mẹ con bọn họ không có trò chuyện quá nhiều, toàn bộ đều ở một cái ôm đã lâu được đến đáp án cùng trấn an tốt nhất.

Vì thế một nhà ba người thực mau liền ra cửa ngồi trên xe của anh, trực tiếp đến một tiệm lẩu không tồi phụ cận, ở trong buổi tối tháng hai lạnh như băng ăn đến mồ hôi đầy đầu.

Đến khi Bùi Ước Hằng trả tiền chuẩn bị rời đi tiệm lẩu, Tống Sơ Hiểu cùng Bùi mẫu đều là nâng bụng nói phải đi chậm một chút.

Trước khi rời đi tiệm lẩu, Bùi mẫu nói muốn đi toilet một chuyến mới lên xe.

Vì thế Tống Sơ Hiểu ăn ra một thân mồ hôi liền giúp bà cầm túi, đi tới ngoài cửa thổi thổi gió lạnh.

Ngoài ý muốn chính là nam nhân đi sau cô nửa bước không giống như bình thường dắt lên tay cô, cũng không có giống như bình thường mà ôm cô.

Cũng chỉ quy quy củ củ mà đứng ở bên cạnh cô, cách một khoảng cách đã an toàn lại không quá xa cách.

Này liền không quá bình thường.

“Ước Hằng? Hôm nay họp rất mệt sao?” Cô chủ động tới gần anh một chút, theo thói quen mà duỗi tay xoa mặt anh.

Tay cô rất nhỏ, sờ đến trên khuôn mặt thấm mồ hôi của anh lạnh lạnh, mềm mại thoải mái đến anh luyến tiếc né tránh.

Nam nhân từ khi trả tiền đến ra cửa đều vẫn luôn yên lặng không lên tiếng dán ở trong lòng bàn tay cô, mắt lam yên lặng nhìn cô nửa ngày mới chậm rãi lắc đầu.

“Chị, như vậy sẽ bị mẹ thấy, có thể chứ?” Anh dùng thanh âm trầm thấp gọi lên xưng hô không hợp lý.

Trong lòng Tống Sơ Hiểu lộp bộp một chút, liền không nghĩ tới anh đột nhiên phát bệnh lúc Bùi mẫu tới, vẫn là quá mức mà cho rằng chính mình là em trai cô.

Bàn tay cô vỗ ở trên mặt anh cứng đờ, lại có một cái khẽ hôn đột nhiên lọt vào trong lòng bàn tay.