Chương 38

Bong bóng nho nhỏ ở trong phòng khách phiêu tán, sau đó một cái tiếp một cái ở trong mắt cô nhẹ nhàng nổ tung.

“Ân, cầm đi luyện tập.” Bùi Ước Hằng ôm cô sắc mặt bất biến mà hừ một tiếng.

Lúc một cái bong bóng nhỏ cuối cùng rơi xuống trên sô pha nổ tung thành bọt nước, anh cũng buông ra tay cô, lại đem súng ấn vào trong tay cô.

“Nga....” Nữ nhân bị một chuỗi bong bóng này làm cho sợ ngây người theo bản năng gật gật đầu, đem súng bong bóng nắm chặt.

Trương Gia Diệu nhìn một màn này kinh ngạc đến trừng lớn hai mắt, biểu tình vặn vẹo kinh ngạc đối với việc Bùi Ước Hằng quá mức đạm nhiên, cùng với sự bình tĩnh càng kỳ quái hơn của Tống Sơ Hiểu.

Vì thế Trương Gia Diệu thừa dịp nghỉ trưa lén đi ra tới, hoàn thành nhiệm vụ đem nguyên liệu nấu ăn cùng kiện hàng nam nhân yêu cầu đưa tới liền đối với đôi vợ chồng ân ái đến quỷ dị này xem không nổi nữa, quyết định chạy nhanh về nhà xuất bản.

Nguyên bản Tống Sơ Hiểu là muốn đưa Trương Gia Diệu xuống lầu, nhưng ở dưới tầm mắt mãnh liệt ‘dám muốn chị dâu đưa cậu?’ của anh, Trương Gia Diệu tự giác cầm giày nhanh như chớp mà từ cửa chạy ra ngoài.

Lúc đi ra còn không quên âm thầm đưa một cái ánh mắt cho cô, nói ở khi anh đang phát bệnh bảo trì liên lạc.

Rốt cuộc bộ văn học người lớn không có phó tổng biên tập, Bùi Ước Hằng xin hai ngày nghỉ anh còn có thể đỡ được, lại nhiều mấy ngày sợ là anh liền không được.

“Hiểu Hiểu, đừng nhìn cậu ta. Tới nấu cơm trưa cho anh đi.” Cánh tay ôm eo cô vừa thu lại, anh ôm lấy cô di chuyển vào trong phòng bếp.

“Ách, anh muốn ăn cái gì?” Cô thuận theo mà đi theo anh, thấy trong phòng bếp có một đống nguyên liệu nấu ăn mà Trương Gia Diệu loạn mua tới.

Cái gì cũng đều có một chút, nhưng thực rõ ràng là anh không biết chọn nguyên liệu nấu ăn.

“Cơm chiên, Hiểu Hiểu làm cơm chiên cho anh đi, cái gì cũng đều ném một chút đi vào.” Nam nhân đứng ở phía sau cô, ngữ điệu có sự chờ mong phi thường dễ nghe ra.

“....... Cơm chiên? Em không quá biết làm.” Không nghĩ đến lần này Bùi Ước Hằng phát bệnh vẫn là đối món ăn không có chút kỹ xảo này vẫn một mực yêu thích đến như vậy, điểm này khiến cho cô rất tò mò.

Bởi vì ở lần ‘quỷ hút máu vương’ trước, anh cũng là thích cơm chiên như vậy, làm cô cảm thấy sự yêu thích này có chút không quá hợp lý.

Vì thế cô liền nói một lời nói dối.

“Em biết, Hiểu Hiểu, trước kia em từng nấu cho anh ăn. Em đã quên rồi sao?” Anh đi đến cúi đầu đem túi đồ ăn đóng gói mở ra.

Trước kia?

Cô đã quên?

Nếu là trước mắt chính là Bùi Ước Hằng bình thường, cô hẳn là sẽ không bắt được hai cái trọng điểm này, nhưng lúc này anh là ‘lão đại hắc đạo’, anh nên là trước kia không có cùng cô có liên quan mà đem cô ‘trói tới’.

“Đợi đã.... Anh....” Đột nhiên, cô lại giống như phát hiện thêm một chuyện không bình thường nữa.

Như thế nào sẽ đem em chộp tới?

“Về sau anh lại từ từ cùng em nói. Trước nấu cơm đi, anh đói bụng rồi.” Anh rút ra súng bong bóng trong tay cô, sau đó đem cà rốt đưa cho cô.

Nam nhân trực tiếp đem lời cô nói đánh gãy, Tống Sơ Hiểu cũng hiểu anh không muốn tiếp tục đề tài này, vì thế liền ngoan ngoãn mà cuốn lên ống tay áo sơ mi trắng quá lớn, bắt đầu vo gạo xắt rau nghiêm túc mà làm cơm chiên.

Đối với cô tới nói, làm cái cơm chiên ra tới kỳ thật là thật sự rất đơn giản lại tùy tiện, nấu cơm xong liền đem cơm làm nguội, lại đem nguyên liệu nấu ăn cắt nhỏ, thêm hai cái trứng vào xào chín là được.

Cô thật sự không hiểu được, vì cái gì lúc cô đem cơm chiên ra, ánh mắt của Bùi Ước Hằng có thể vui vẻ đến như vậy, ăn xong lại thỏa mãn đến như vậy.

Liền cùng lúc anh bình thường không phát bệnh cơ hồ là giống nhau.

Này thật sự không đơn thuần chỉ là khẩu vị mà anh thích như cô từ trước cho tới nay cho rằng, mà càng như là sự cố chấp đối với việc ‘trước kia’ cô từng nấu qua cho anh, còn có sự quyến luyến nào đó đang chờ đợi cô khám phá ra.

“Ước Hằng, ách, ông xã, anh trước kia, ân, từng ở công trường công tác?” Cô ngồi đối diện với anh, một bên ăn một bên như đang nói chuyện phiếm mà hỏi.

Cô nhưng không có quên sự kinh ngạc vào buổi sáng khi phát hiện anh nguyên lai là biết hút thuốc.

Nam nhân nghe vậy nhẹ nhàng cười, tựa hồ đối với xưng hô của cô vô cùng mềm lòng, sau đó lại ăn một ngụm cơm mới chậm rãi trả lời.

“Ân, khi đó nghèo, công tác gì cũng đều làm. Tiền lương ở công trường tương đối cao.” Anh một ngụm một ngụm mà ăn cơm, bình tĩnh mà nói ra những lời khiến Tống Sơ Hiểu không dám tin.

Bùi Ước Hằng mà cô biết là sinh viên vinh dự đẹp trai nhất, có tiền đồ nhất tốt nghiệp hệ tiếng Trung đại học A.

Vào năm anh tốt nghiệp, cô mới năm hai cùng hệ cũng lén chạy đi xem diễn thuyết lễ tốt nghiệp của anh, nghe được sự bội phục cùng kính ngưỡng đối với tiếng Trung bác đại tinh thâm của anh, còn có sự chờ mong đối với tương lai cùng sự chúc phúc đối với sinh viên cùng trường.

Vị học trưởng đứng ở trên đài diễn thuyết khí phách hăng hái, tươi cười cùng tự tin đều là loá mắt như vậy, căn bản không có khả năng liên quan đến công nhân ở công trường gì đó.

Càng không cần phải nói, nghe nói anh còn không có tốt nghiệp cũng đã có công ty đa quốc gia thông báo tuyển dụng anh làm phiên dịch viên.

Lại như thế nào anh cũng đều sẽ không cùng cái chữ ‘nghèo’ này có quan hệ mới đúng.

“Bất quá hiện tại anh có tiền, tuyệt đối sẽ không làm em chịu khổ. Hiểu Hiểu không cần lo lắng, yên tâm sinh mấy đứa con cho anh đi.” Anh ngẩng đầu gợi lên khóe miệng, cho cô một nụ cười trong bĩ khí mang theo khẳng định.

Mắt lam như biển xanh, tràn ngập sự vui sướиɠ ai cũng đều có thể nhìn ra tới, còn có tình yêu đối với cô.

Tuy rằng là thiếu chút tao nhã của Bùi Ước Hằng mà cô quen thuộc, nhưng tình cảm mà anh luôn biểu đạt vẫn là thâm tình như dĩ vãng.

Thâm tình đến cho cô sự an tâm vô cớ nào đó.

“Em không lo lắng. Nhưng sau này đừng hút thuốc nữa, bởi vì như vậy đối với thân thể anh không tốt, không phải bởi vì em không thích.....” Cô cũng đồng dạng cười cười, nâng bát cơm giống như những ngày tháng bình phàm đơn giản lại hạnh phúc như bình thường cùng anh ngồi đối diện mà ăn.

“Bỏ, về sau đều sẽ không lại đυ.ng vào một chút. Chuyện anh đồng ý với em, nhất định sẽ làm được đến, cũng sẽ làm tốt. Nhất định.” Đối với đề tài mà anh không thích, nam nhân tựa hồ luôn thích trực tiếp đánh gãy cô.

Đối với sự thật kết hôn 5 năm Bùi Ước Hằng chưa từng hút thuốc tới xem, liền tính anh đã từng có thói quen hư nho nhỏ này, cô cũng tin tưởng anh có thể từ bỏ.

Thật sự tin tưởng.

“Em biết. Nhưng nếu là anh tiếp tục hút thuốc, sẽ sinh không ra con gái xinh đẹp nga.” Anh luôn có thể cho cô cảm giác phi thường được coi trọng, coi trọng đến cô không thể không toàn tâm toàn ý mà đi tín nhiệm anh.

Nói như vậy, cô là cố ý.

Cố ý nháo anh, cũng là cố ý thử xem phản ứng của anh.

Quả nhiên, nghe thấy nữ nhân uy hϊếp, cả khuôn mặt tuấn tú của anh trong nháy mắt đều cứng đờ.

“Kia... Anh năm nay đều phải mang bao sao?!” Anh siết chặt cái chén trong tay, nỗ lực mà làm bộ bình tĩnh.

“............” Tống Sơ Hiểu suýt chút nữa liền ở trước mặt anh cho cái ánh mắt xem thường.

Nói đến cùng chuyện mang bao này là mỗi cái nam nhân đáy lòng đều có một loại kháng cự đi?