Chương 34

CHƯƠNG 34

Là Cố Gia Huy.

Tô Thư Nghi như bị sét đánh.

Dù thế nào cô cũng không nghĩ được chồng sắp cưới của Lâm Bảo Châu lại là Cố Gia Huy?

Anh ta là cậu chủ nhỏ nhà họ Cố sao?

Lúc này đổi thành Lâm Bảo Châu đang khoác lấy cánh tay Tô Thư Nghi lộ vẻ ngạc nhiên, đột nhiên bật cười: “À đúng rồi, suýt nữa thì em quên mất, hình như ngày trước Gia Huy cũng từng học ở đại học Z, hơn nữa cũng học ngành báo chí, là đàn anh của chị nữa.”

“Đúng vậy, quả thực có quen biết.” Tô Thư Nghi đè nén nỗi chua xót trong lòng, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Nhưng đã lâu không gặp lại rồi.”

Thấy sự thờ ơ của Tô Thư Nghi, ánh mắt Cố Gia Huy hơi rụt lại: “Bảo Châu, anh có chuyện muốn nói với chị, có tiện không?”

Ánh mắt của Lâm Bảo Châu hơi thay đổi, nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ dịu dàng như cũ: “Vâng, vậy em vào phòng bếp xem có gì giúp đỡ được không.”

Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại hai người là Tô Thư Nghi và Cố Gia Huy.

“Sao thế Tô Thư Nghi? Thấy tôi trở thành em rể của cô mà cô không có chút phản ứng nào à?”

Cố Gia Huy cúi đầu nhìn Tô Thư Nghi, giọng điệu có chút mỉa mai.

“Anh muốn tôi có phản ứng như thế nào? Gọi anh một tiếng em rể sao?” Tô Thư Nghi lạnh lùng nhìn Cố Gia Huy: “Hay là anh mong tôi gọi anh là cậu chủ nhỏ nhà họ Cố?”

Cố Gia Huy trầm mặt.

Anh ta ghét nhất người khác gọi anh ta là “cậu chủ nhỏ nhà họ Cố”, càng ghét những người vì gia thế của anh ta mà đến tiếp cận anh ta.

Vì thế lúc học đại học, anh ta đã từ chối cơ hội được ba đưa đi du học ở nước A mà lại học ở đại học Z ở thành phố bên cạnh, đã vậy còn giả vờ là một tên nghèo rớt mồng tơi.

Cũng vào lúc đó anh ta gặp được Tô Thư Nghi.

Lúc mới gặp Tô Thư Nghi, anh ta thực sự rất trân trọng, vì lúc ấy cô yêu anh ta vì anh ta là “Cố Gia Huy” chứ không phải “cậu chủ nhỏ nhà họ Cố”.

Nhưng sau đó anh ta đã bị hiện thực vả mặt, Tô Thư Nghi đã bỏ rơi kẻ “nghèo kiết xác” như anh ta, thậm chí còn vì tiền mà….

Nhớ lại những bức ảnh chụp năm ấy, Cố Gia Huy chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, anh ta siết chặt lấy cổ tay của Tô Thư Nghi, chế giễu nói: “Tô Thư Nghi, sao? Bây giờ tôi không chỉ là tổng biên tập tòa soạn của cô mà còn là người nhà họ Cố nữa, cô đã hối hận chưa? Nhưng tôi có thể cho cô một cơ hội để bù đắp…”

Tô Thư Nghi ngước mắt lên nhìn vẻ mặt giận dữ châm chọc của Cố Gia Huy, chưa kịp nghe cô lên tiếng thì anh ta đã ác ý nói tiếp: “Nếu như cô đã vì tiền mà cái gì cũng có thể bán, vậy thì làm t1nh nhân của tôi đi, thế nào?”

Con ngươi của Tô Thư Nghi chấn động, không ngờ anh ta lại dám nói ra những lời như thế này.

“Ha, mê mẩn bởi điều kiện của tôi rồi chứ gì?” Sự mỉa mai trên mặt Cố Gia Huy càng rõ ràng hơn: “Cũng phải thôi, mặc dù đã kết hôn rồi nhưng mấy việc dơ bẩn như vậy cô vẫn luôn làm mà nhỉ? Thay vì ở bên cạnh một lão già kinh tởm, ở bên cạnh tôi vẫn tốt hơn mà? Cô yên tâm, tôi là người của nhà họ Cố, cô muốn cái gì tôi đều có thể cho cô.”

Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy buồn nôn vô cùng.