Mỗ quân khu, cảnh vệ đứng đầu vẻ mặt hơi nghiêm trọng chạy về phía văn phòng cao ốc.
Cảnh vệ kí túc xá biết tên binh lính kia, hắn chính là phó tướng quân cảnh vệ viên, tên Tiểu Thôi. Thấy vẻ mặt hắn kích động như vậy, xem ra là gặp phải chuyện gì khó giải quyết rồi.
Tiểu Thôi chạy thẳng đến văn phòng của Phó Quân Hoàng, cửa cũng không gõ, báo cáo cũng không đánh, liền như thế trực tiếp vọt vào.
"Thủ trưởng! Tiểu thư đã xảy ra chuyện!"
Bảy chữ đơn giản là người đàn ông đứng ở cửa sổ bỗng nhiên xoay người lại, khuôn mặt băng lãnh chứa đầy cường quyền và áp lực, đôi mắt giống như băng hàn bắn thẳng đến trên người Tiểu Thôi.
"Vừa mới nhận được tin tức, Diêm Tử Diệp dẫn theo người của hắn đến Ngân Dực trực tiếp dẫn người đi rồi."
Diêm Tử Diệp.
Trong đầu rõ ràng hiện lên một gương mặt âm nhu, anh biết hắn, môn chủ đương nhiệm Tần môn, một người đàn ông kiên cường lại cực kì cực đoan.
Lúc Phó Quân Hoàng chỉnh lí lại thông tin về Diêm Tử Diệp trong đầu, anh cũng đã thần tốc khởi hành, đi ra khỏi cửa quân khu.
Cùng một thời gian khi Tiểu Thôi đẩy cửa văn phòng của Phó Quân Hoàng ra, Diêm Tử Diệp đang ôm An Nhiên từ trên xe bước xuống, bước vào cửa lớn nhà họ Tần.
Tuy Tần môn có lịch sử mấy trăm năm, nhưng nhà chính của nhà họ Tần cũng không mang phong cách cổ xưa như trong tưởng tượng của mọi người, ngược lại lộ ra một hơi thở thời thượng.
Hai tay ở sau lưng, nhóm người bảo vệ đứng ở cửa khi nhìn đến trong lòng Diêm Tử Diệp ôm một thiếu nữ, nhất thời sợ ngây người.
Diêm Tử Diệp có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, chuyện này mọi người đều biết.
Bọn hắn nghe nói, môn chủ Diêm ngoại trừ đứng trước môn chủ Tần Lam trước đó là không mang bao tay, còn lại bất luận lúc nào cũng luôn đeo bao tay, hắn không cho phép bất luận kẻ nào đυ.ng vào chính mình, Kiều đường chủ luôn đi bên cạnh hắn cũng rất khó đến gần người hắn.
Đúng là vừa rồi bọn hắn nhìn thấy gì? Bọn hắn vậy mà nhìn thấy môn chủ không đeo bao tay ôm một thiếu nữ xa lạ xuống xe? Chuyện này nếu bị Kiều đường chủ biết, hậu quả thật đúng là...
"Môn chủ, người trở lại." Giọng nói mềm nhẹ chứa một tia quyến rũ, hôm nay cả người Kiều Tử Du mặc váy dài màu đen, hiển nhiên là vừa mới từ yến hội nào đó trở về, sau khi cô ta nghe nói Diêm Tử Diệp trở về, trang điểm trên mặt còn chưa kịp tẩy trang, liền trực tiếp chạy tới.
Nhưng mà khi cô ta chạy tới nhìn thấy Diêm Tử Diệp ôm An Nhiên trong lòng, sắc mặt nhất thời cứng đờ, liền ngay cả ý cười trên mặt cũng đều không thấy nữa.
"Ai cho phép cô vào?" Diêm Tử Diệp ôm theo An Nhiên trong lòng mình con ngươi đào hoa hàm chứa đày lửa giận, "Cút ra đi."
Sắc mặt Kiều Tử Du trắng bệch, khi cô còn chưa kịp nói chuyện, một câu của Diêm Tử Diệp cơ hồ đánh cô rớt xuống địa ngục.
"Những người hôm nay trực, tự động đến Hình đường." Âm lạc, Diêm Tử Diệp vẫn ôm An Nhiên sải bước rời đi.
Vài thủ hạ đang trực nghe đến hình đường, sắc mặt cũng căng thẳng, trong lòng từng hồi kêu khổ."
Nhà chính là cấm địa của môn chủ, người có thể bước vào nơi này cũng đều là lão nhân năm đó, từ sau khi Tần gia chết, chủ trạch liền bị phong toả, ngoại trừ môn chủ Diêm, không cho phép bất luận một người nào bước vào tào nhà này một bước.
Hôm nay lúc Kiều đường chủ tới, bọn họ cũng ngăn cản, chỉ là tính tình Kiều đường chủ, bọn họ làm sao có thể ngăn cản nổi? Xem ra trận da thịt khổ này, bọn họ không tránh được rồi.
Kiều Tử Du nâng bước chân muốn theo Diêm Tử Diệp bước vào toà nhà, một lần nữa người đàn pong cường tráng được thay thế tiến lên ngăn cản đường đi của Kiều Tử Du, mặc dù trên mặt hiện lên ý lấy lòng, nhưng trong con ngươi hiện lên một mảnh đông lạnh:
"Kiều Đường chủ, đừng làm chúng tôi khó xử."
Kiều Tử Du oán hận nhìn người đàn ông cường tráng chắn ở trước mặt mình, con ngươi xoẹt qua một tia âm ngoan.
Vì cái gì một Tần Lam vừa mới đi, một Phó An Nhiên lại đến! Không ai có thể cướp đi môn chủ của cô, không ai!
Kiều Tử Du bỗng nhiên xoay người, chỉ là ánh mắt lưu lại kia, làm toan thân người đàn ông cường tráng phát lạnh.
Lúc An Nhiên tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường rộng rãi, trên giường quả thật trải tấm thảm bạc cô đã từng quen thuộc nhất, chỉ là khi cô nhìn thấy bóng dáng nằm úp sấp bên giường kia, vẻ mặt An Nhiên đột nhiên biến đổi!
"Anh muốn làm gì tôi?" Con ngươi sắc bén bắn thẳng đến trên người Diêm Tử Diệp, tiếng nói rét lạnh như baqng thần hoá.
Bí hiểm, một loại dược vật bốc hơi vô sắc vô vị Tần môn nghiêm cứu ra, có thể làm người ta hôn mê trong năm giây ngắn ngủi, không có bất luận tác dụng phụ gì, chỉ như thuốc đông y, tay chân nhũn ra, toàn thân vô lực.
Ttong nháy mắt An Nhiên bước qua Diêm Tử Diệp, cô biết có chuyện xấu, quả nhiên rời khỏi nhà họ Tần mười một năm, rất nhiều chuyện đều đã quên.
Diêm Tử Diệp cầm một ly trà xanh mới pha từ trên bàn lên, hắn nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó giơ lên trước người An Nhiên, hắn cực kỳ an tĩnh nhìn An Nhiên, con ngươi đào hoa mang theo một tia ấm áp, trầm nhẹ nói:
"Gia, đây là mao tiêm nhi mà người thích nhất, vừa mới căng mềm, ngài nếm thử, có phải hương vị năm đó ngài thích hay không."
Cổ họng An Nhiên khô khốc lợi hại, cô cĩng không quản nhiều, tiếp nhận nước trà trong tay Diêm Tử Diệp, nhiệt độ vừa vặn, ngửa đầu uống vào, làm gì có nửa điểm phong phạm của Tân Lam năm đó?
Diêm Tử Diệp cũng không giận, tiếp nhận chén trong tay cô, đặt xuống, lập tức rút mấy tờ khăn giấy, cẩn thận lâu sạch sẽ môi của cô, giọng nói của hắn vẫn trầm nhẹ như cũ:
"Gia, ngài xem, nơi này so với trước khi ngài rời đi có gì bất đồng không? Diêm Tử Diệp vẫn quỳ trên thảm trải sàn như cũ, nhìn An Nhiên.
Lúc An Nhiên tỉnh lại, đã cảm thấy khung cảnh trước mắt rất quen thuộc, lại thêm Diêm Tử Diệp nói, cô liền có thể xác định, phòng này đã từng là phòng ngủ của cô.
Bài trí bên trong giống y như mười một năm trước.
Trong lòng An Nhiên bật lên một tiếng cười lạnh, Diêm Tử Diệp, từ mười một năm trước cô đã bị hắn gϊếŧ chết, hắn ở đây diễn kịch cho ai xem.
"Môn chủ Diêm, tôi khuyên anh tốt nhất hiện tại đưa tôi trở về." Nếu không, sẽ cho hắn dễ chịu.
Cô không nói câu kế tiếp, nhưng không có nghĩa là hắn nghe không hiểu.
Mặc kệ trong mắt hắn Phó An Nhiên cô có thân phận gì, hiện tại cô là tiểu thư nhà họ Phó, bảo bối trên dưới nhà họ Phó.
Sở dĩ Tần môn có thể tồn tại mấy trăm năm, không chỉ bởi vì bọn họ có thế lực cường đại khó gỡ khắp toàn cầu, còn là vì Tầm môn không đối nghịch với quan viên Hạ Hoa.
Nhưng hiện tại Diêm Tử Diệp hành động như vậy, không thể không nói chính là công khai khıêυ khí©h quyền thế của nhà họ Phó.
"Gia, ngài đây là đang lo lắng cho tôi sao?" Con ngươi cuồng nhiệt của Diêm Tử Diệp làm An Nhiên quả thật muốn đánh hắn, nhưng mà thân thể lại vô lực, mặc dù bàn tay đa cử động đuợc nhưng không có lực.
Khoé môi An Nhiên hiện lên một độ cong băng hàn, "Môn chủ Diêm...."
An Nhiên nói còn chưa nói xong, một tiếng nói vang lên:
"Môn chủ, người nhà họ Phó tới rồi!"