Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 37: Tiểu thư nhà họ Phó.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiểu thư nhà họ Phó? Là nhà họ Phó giàu có nhất kia?

Làm sao có thể! Lớp bọn họ đúng là lớp bình dân, còn là lớp nghèo khó nhất, một thiên kim đại tiểu thư làm sao có thể học cùng lớp với bọn họ?

Độc Cô Uyên Ảnh đột nhiên nhìn người nam sinh kinh hô ra tiếng, rốt cuộc Sở An Tu kia làm công tác giữ bí mật như thế nào! Mẹ trứng thối, lát nữa trở về sẽ cho hắn chết!

Ẩn trong đám người con ngươi của Tô Vô Lo bỗng nhiên phát sáng.

Tiểu thư nhà họ Phó, Phó An Nhiên....

Hắn làm sao cũng không ngờ, không nghĩ tới, thân phận của cô lại là như vậy.

Trương Hào nằm trên mặt đất rõ ràng không đứng dậy, tiếp tục giả chết.

Tuy nhà hắn là nhà giàu mới nổi, nhưng khi nhà hắn vừa mới chuyển đến Đế Đô, đã được thông tin, trong Đế Đô tồn tại mấy đạu thế lực, mà nhà họ Phó là nhà cầm đầu.

Nếu Phó An Nhiên thật là tiểu thư nhà họ Phó, như thế.... Như thế hắn nhất định sẽ hại chết ba hắn.

"Phó An Nhiên nhà tiểu thư nhà họ Phó?" Tiếng cười nhạo không chút khách khí vang lên, "Một vũ nữ thoát y chính là tiểu thư nhà họ Phó? Các người muốn đùa giỡn cái gì?" Một nữ sinh hai tay vòng trước ngực từ trong đama đông đi ra.

An Nhiên nhận ra người nữ sinh này, trước kia cô ta xùng một hội với Kim Duy Hi, tay cô ta suýt chút nữa bị cô vặn gãy, chẳng qua, hiện tại tóc của cô ta dài hơn một chút.

Mọi người cũng đều biết nữ sinh kia, lớp 11 ban bốn, đã từng giống như chị em sinh đôi của Kim Duy Hi, chỉ là từ sau khi Kim Duy Hi chết, cô ta gia nhập đoàn thể mới. Không ai biết nhà cô ta làm cái gì, chỉ biết là nhà cô ta rất nhiều tiền.

Ân Tuyết cười nhạo tiêu sái bước đến trước ngươi Phó An Nhiên, tay vuốt ve tóc xoăn của bản thân, cười nhạo nói: "Phó An Nhiên, cô tưởng mình họ Phó thì trở thành tiểu thư nhà họ Phó thật rồi hả? Dựa vào một kĩ nữ bán nhục để sinh tồn, ở tr ở ng này lập đền thờ gì!"

Độc Cô Uyên Ảnh trực tiếp ngồi lên chiếc bàn gần mình nhất, mặt mày cụp xuống, không ai thấy băng hàn sâu trong đáy mắt hắn.

Muốn chết thật đúng là một người tiếp một người.

"Rốt cuộc tiểu thư nhà họ Phó kia có ở trong lớp chúng ta hay không? Có người không nhịn được tò mò lớn tiếng hỏi lên.

Bây giờ nọn họ hoàn toàn không có hứng thua với việc An Nhiên có phải bũ nữ thoát y hay không, bọn họ nghĩ muốn biết, nhà giàu coa nhất ẩn giấu trong lớp họ lâu như vậy rốy cuộc là ai.

"Ở đây, như thế nào không có thấy a." Ân Tuyết chậc chậc ra tiếng, "Chích là người nhà muốn tránh phiền toái, cho nên sửa lại họ."

"Là người nào?"

"Là người nào a?" Ân Tuyết bước đến trước người An Nhiên một bước, trong cặp mắt hồ mỵ kia thoáng ánh lên châm chọc, "Phó An Nhiên, cô nói tiểu thư nhà họ Phó là cô sao? A, đúng rồi, ở đây tôi muốn nhắc nhở cô một câu, đừng giả bộ thanh cao, trước tốt nhâta nghĩ muốn gì, có phải cô có nđẹp tuyết hướng tới bình ycó phải cô có siêu năng lực giả bộ thanh cao.cao không?"

Hai tay của Độc Cô Uyên Ảnh chống trên mặt bàn, biểu tình của hắn nhàn nhạt, trong lòng lại tràn đầy hưn phấn.

Hắn đã lâu không gặp qua loại nhị hoá này, trên thế giới này sao còn có loại kì hoa nhị hoá này a? Nói bọn họ thành như vậy, chắc chắn quân chủ sẽ gϊếŧ bọn họ.



"Xem ra, cô biết ai là tiểu thư nhà họ Phó rồi hả?" Biểu tình của An Nhiên vẫn lạnh nhạt như cũ, giọng nói không chút biến đổi.

Trái lại cô rất tò mò, tiểu thư nhà họ Phó này tới cùng là ai.

"Nghĩ muốn biết cô ấy là ai? Đáng tiếc, tuy tôi rất muốn nói cho cô, nhưng cô ấy thicha khiêm tốn, không giống một số người, vũ nữ thoát y nhảy đến trên báo của trường rồi."

"Cô nãi nãi! Mẹ nó cái gì cũng không biết, ở trong này mạnh miệng nói lung tung cái gì, cút đi." Một giọng nam bỗng nhiên vang lên.

"Phải, nói một hồi lâu, ngay cả quả cũng không có, thô lỗ."

"Ân Tuyết, muốn giả bộ thanh cao thì đến chỗ khác đi, chạy tới nơi này giả bộ cái gì."

...

Không biết là hiệu ứng gì, sau khi nam sinh đầu tiên mở miệng mănga to, tiếp đến mọi người không đắn đo mở miệng liên tiếp mắng Ân Tuyết tới tấp, trong đó càng thêm nhiều nữ sinh hợp lại mắng.

Bọn họ đã nhìn Ân Tuyết không vừa mắt từ lâu, vừa lúc này mượn cơ hội để mắng cô ta, làm bọn họ sảng khoái.

Đối với tình hình như vậy, đáy lòng An Nhiên hơi khinh thường, cô thật không ngờ, vào thời điểm này, sẽ có ngưồ bắt đầu chửi ầm lên.

Biểu tình của Ân Tuyết cực kì khó coi, đối với tình huống như vậy, hoàn toàn ngoài dự liệu của cô ta, trong phòng học mọi người đều hô mắng cô ta,vẻ mặt cô ta đỏ bừng, hai tay buông xuống bên người đã run nhè nhẹ.

"Im hết đi!" Một tiếng quát tháo đột nhiên vang lên, tất cả mọi người không tự chủ được nhìn về phía phát ra âm thanh kia.

Chỉ thấy Mã Nhu Như mặc đồng phục học sinh đứng ở cửa phòng học, sắc mặt lạnh lùng đi đến.

Tuy Mã Nhu Như không được lòng người trong lớp, nhưng dù sao cô ta cũng là trưởng ban, lời của cô ta vẫn phải nghe một chút.

Chỉ là làm cho bọn họ thật sự chấn kinh, từ trước đến nay mắt Ân Tuyết cao hơn đỉnh vậy mà giờ lại chủ động đi tới trước người Mã Nhu Như,, khi toàn thân cô ta run rẩy nói cái gì đó với Mã Nhu Như, tay Mã Nhu Như giữ bả vai cô ta lại:

"Ân Tuyết, không cần che giấu giúp tôi."

A? Đây là tuồng mới ra gì vậy? Giấu diếm cái gì?

Khoé môi An Nhiên gợi lên một độ cong, cô nhàn nhạt dựa vào trên bàn học, con ngươi tràn đầy thú vị nhìn Mã Nhu Như.

Cô rất tò mò, kế tiếp cô ta sẽ nói cái gì?

Mã Nhu Như vẫn lôi kéo tay Ân Tuyết, đi đến trong đám người, cô ngạo nghễ đối với mọi người, giọng nói lạnh lùng nói:

"Tôi chính là tiểi thư nhà họ Phó! Các người là có vấn đề gì sao?"

Ầm - -



Âm thanh có người từ trên bàn rơi xuống.

Độc Cô Uyên Ảnh bình tĩnh đứng dậy, ho nhẹ một tiếng sau đó trực tiếp đứng một bên bên cạnh An Nhiên, bất động rồi.

Mẹ nó, trước mặt chính chủ hô bảm thân là cô nhóc nhà giàu, hắn thật đúng là lần đầu tiên gặp, chân chính gặp lần đầu.

Mã Nhu Như là tiểu thư nhà họ Phó?

Mã Nhu Như là tiểu thư nhà họ Phó?

Nằm mơ! Tiểu thư nhà giàu có nhất... Tố chất kia? Mẹ nó bọn họ tình nguyện tin tưởng Phó An Nhiên là tiểu thư nhà họ Phó có được hay không?

Tay Độc Cô Uyên Ảnh tùy ý phất một cái, mấy người cùng mặc đồng phục màu đen sọc trắng xuất hiện từ trong dsám người lách người đi ra,, trực tiếp khiêng Trương Hào nằm ngay đơ trên đất đi, mà từ đầu đến cuối, Độc Cô Uyên Ảnh không hề liếc măta nhìn Mã Nhu Như một cái.

An Nhiên ngồi ở chỗ của bản thân, mở cuốn đồng thoại trước mắt ra lật đến một tờ kia, chăm chú xem.

Cô thật đúng là không có thời gian bồi nhóm người này diễn kịch.

Vốn đám người vây xem dần dần tản ra, Mã Nhu Như là tiểu thư nhà họ Phó trong truyền thuyết? Có họ có phần không tiếp thu nổi, còn cần thồ gian tiêu hoá.

Vẻ mặt Ân Tuyết tiêu sái đi đến trước mặt An Nhiên, hai tay chống lên bàn học An Nhiên, uy hϊếp nói: "Phó An Nhiên, Trước Mã Nhu Như nhường nhịn cô, không so đo với cô, nhưng hiện tại tôi muốn nhắc nhở cô, về sau nếu cô còn không biết xấu hổ, tôi sẽ là người đầu tiên gϊếŧ chết cô!"

"Ân Tuyết, thôi, tôi không nghĩ muốn làm lớn chuyện." Mã Nhu Như giữ bả vai Ân Tuyết, hơi hơi nhíu mi.

Đối với Phó An Nhiên, trong lòng cô ta vẫn có chút kiêng kị, Phó An Nhiên người này cất giữ rất nhiều bí mật, vài thứ kia, các cô không dsụng chạm tới được

"Sợ cái gì? Cậu đúng là tiểu thư nhà họ Phó." Vẻ mặt Ân Tuyết bất mãn, " Nhu Như, cậu quá thiện lương, nếu là tôi, tôi đã sớm gϊếŧ chết cô ya rồi."

Trong nháy mắt phòng học yên tĩnh trở lại.

Một câu sau cùng của Ân Tuyết hầu như mọi người trong phòng học đều nghe rõ ràng.

Trong phòng học quá an tĩnh làm Ân Tuyết ngẩng đầu, sau khi nhìn xung quanh phòng học một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng ở cửa phòng học chỗ bóng dáng trong veo mà lạnh lùng đang đứng.

Người nọ có một khuôn mặt xinh đẹp không thua kém phụ nữ, âm nhu, nhưng không nữ khí, trên tay hắn có bao tay àu trắng cực kì dễ thấy, cặp mắt kia sâu không thấy đáy, con ngươi không có tí ti cảm xúc.

Nhưng chỉ là nhìn hắn như vậy, đám người đều không tực chủ được chủ động tránh ra.

Người đàn ông này, rất nguy hiểm.

Chỉ thấy người đàn ông kia mắt nhìn không chớp tiêu sái bước đến trước mặt An Nhiên, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chậm dãi ngồi xổm người xuống, tháo bao tay trên tay xuống, quỳ một gối xuống đất, tay phủ lên tay An Nhiên, giọng nói cực kì mềm nhẹ vang lên:

"Gia, tôi tới đón ngài về nhà."
« Chương TrướcChương Tiếp »