Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 16: Đã xảy ra chuyện!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phòng học vốn ồn ào trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Ánh mát mọi người đehìn về phía bóng dáng hơi cau mày kia.

Đối với vẫn đề này bọn họ vẫn luôn giấu trong lòng, cũng không dám hỏi.

Đêm qua, thi thể của Kim Duy Hi được người ta phát hiện ở khu A sân trường Ngân Dực, tử trạng (tình trạng thi thể) thê thảm, nét mặt cô ta đã hoàn toàn vặn vẹo, quần áo rách nát, trước khi chết, rõ ràng cô ta đã bị người lăng nhục qua.

Ngya trước đó vài ngày Kim thức địa sản liền tuyên bố phá sản, chủ tịch của Kim thức địa sản biến mất không thấy, Kim Duy Hi cũn theo đó biến mất ở Ngân Dực.

Mới đầu bọn họ cũng không để ở trong lòng, càng không đem chuyện này liên tưởng với Phó An Nhiên, nhưng khi bọn họ thấy Kim Duy Hi phơi thây ở vườn sau của trường, mới nhớ tới trước đó Kim thức địa sản phá sản, Phó An Nhiên và Kim Duy Hi có tranh chấp.

Phân tích rõ ràng, càng thêm liệt Phó An Nhiên vào danh sách một trong những nghi phạm.

An Nhiên coi thường ánh mắt chất vấn của nữ sinh kia, trực tiếp rút tờ báo từ trong tay cô ta ra, sau khi liếc mắt nhìn, khóe môi cong lên, trong con ngươi chứa đầy giễu cợt, "Cô sẽ cầm cái này, tới uốn nắn nói tôi là hung thủ?"

An Nhiên biết cô nữ sinh trước mắt này, ủy viên học tập lớp bảy Mã Tịnh Như, ban đầu chủ nhiệm lớp muốn để Phó An Nhiên làm ủy viên học tập, nhưng bị An Nhiên cự tuyệt, danh hiệu này mới rơi vào trên đầu Mã Tịnh Như.

Cô gái nhỏ này vẫn luôn áp cô trên mặt học tập, nhưng cô là ai? An Nhiên có trí nhớ của hai đời, năm đó nhận lời mời làm giảng viên đại học Q, từng là tiến sĩ nơi đó.

Mã Tịnh Như sửng sốt, cô ta không nghĩ tới, đã đến lúc này rồi cô lại vẫn có thể bình tĩnh như vậy, "Đây là sự thật không phải sao? Ở Ngân Dực, Kim Duy Hi chỉ từng phát sinh tranh chấp với cô, bằng không...."

"Chỉ phát sinh tranh chấp với tôi?" Để tờ báo xuống, một tay An Nhiên chống hàm dưới, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn Mã Tịnh Như,"Cô xác định, ở Ngân Dực cô ta chỉ phát sinh tranh chấp với tôi, hử? Cái cô gọi là tranh chấp là dạng gì, hử?"

Mã Tịnh Như nhất thời nghẹn họng, Kim Duy Hi có thói quen xưng bá ở Ngân Dực, mặc dù gia thế nhà cô ta không phải là tốt nhất, nhưng tác phong của cô ta ở Ngân Dực thật có thể nói là bá chủ ở Ngân Dực.

Nữ sinh bị cô ta khi dễ không phải ít, so với quyền thế nhà cô ta, cô ta chưa bao giờ đi khi dễ, nhưng một khi gia thế kém nhà cô ta, cô ta sẽ chơi đùa họ đến chết, cô không biết rốt cuộc trên tay kim duy hi có lấy đi tính mạng người hay không, nhưng người bị cô ta bức điên, không phải ít.

An Nhiên không để ý tới Mã Tịnh Như đang kinh hoảng giật mình nữa, cô trực tiếp đứng dậy, đang muốn cầm tờ báo đi ra ngoài.

"Cô muốn đi đâu!" Mã Tịnh Như hoảng hốt, đưa tay muốn túm cánh tay An Nhiên.

An Nhiên nhẹ nhàng tránh ra, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo nhàn nhạt nhìn trên người cô ta, "Tránh ra."

Lòng Mã Tịnh Như chợt cả kinh, cô ta còn chưa kịp hồi thần lại, tay của cô ta đã buông xuống .

Cho đến khi bóng dáng của An Nhiên hoàn toàn biến mất trong phòng học, cô ta mới lấy lại tinh thần, mà trái tim cô ta vẫn còn đập liên hồi, đi đứng không tự chủ được bắt đầu nhũn ra.



Phó An Nhiên mới vừa rồi, thật....... Đáng sợ."

AN Nhiên cầm tờ báo, một mạch đi tới tòa nhà dành riêng cho học sinh làm việc.

Cô mắt nhìn thẳng đi tới phòng làm việc của hội trưởng hội học sinh, không nhìn những học viên đang ngồi, trực tiếp ném tờ báo đang cầm trong tay lên bàn làm việc của hội trưởng Sở An Tu, trầm giọng nói:

"Chuyện gì xảy ra,"

Tầm măt của Phó An Tu liếc trên trang bìa tờ báo, lúc nhìn đến tấm ảnh chụp xử lý mơ hồ kia, anh hướng về phía cô cười nhạt, hơi trêu ghẹo nói:

"Tiểu An Nhiên, đây là em tức giận sao?"

Thấy cô tức giận một lần, thật là không dễ dàng.

AN Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta, giọng băng hàn, "Cô Lang, đừng để tôi hỏi lần thứ hai."

Lần này Sở An Tu biết chuyện lớn, đã không thấy vẻ mặt cười ôn hòa nữa, vội vàng từ chỗ ngồi đứng dậy, vốn ba gã trợ lý học sinh khacslamf bộ như bình tĩnh, cũng đều cuống quýt đứng dậy từ trên ghế so lon, trong nháy mắt sắc mặt cũng chuyển biến, một mảnh nghiêm túc, câu nrrj, mà nhiều hơn là cuồng nhiệt.

"Quân chủ! Chuyện này là tôi không xử lý tốt." Sở An Tu, một trong những thủ hạ phát triển thế lực của AN Nhiên, dang hiệu Cô Lang, thế lực trong tay trải rộng cả Ngân Dực, có thể nói, cô nắm trong tay cả Ngân Dực.

"Quân chủ, là chúng tôi làm việc thất bại, chuyện này, cùng Bộ trưởng không.... ..." Trong đó một gã trợ lý học sinh cắn môi muốn giải thích.

"Câm miệng! Nơi này không đến phiên cậu nói chuyện!" Khuôn mặt ôn nhuận của Sở An Tu kia, sau khi thu hồi nụ cười ở khóe môi, thật giống như Cô Lang, làm cho người gan góc, sợ.

Trợ lý lập tức không nói nữa, mà đầu càng thêm cúi thấp xuống.

An Nhiên cau mày nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sở An Tu, cô không tin, bên trong dây chuyền của cô sẽ xuất hiện vấn đề, thi thể Kim DUy Hi tuyệt đối không thể lưu lạc ra ngoài vô xá.

Cũng ngay lúc cô đang tập trung suy nghĩ, điện thoại di động vang lên.

"Nói." An Nhiên đi tới trước cửa sổ, đặt tay lên trên cửa, con ngươi lạnh lùng nhìn cạnh cửa sổ.

Người gọi điện thoại tới là Lam Nhược Khê, cô ở đầu bên kia nói: "Quân chủ, chúng tôi đã đưa cô gái kia đến sòng bạc ngầm ở Las Vegas, tên heo mập kia chúng tôi cũng đã xử lý."

Chân mày của An Nhiên càng cau chặt hơn.



"Xác định đã đưa đi?" An Nhiên xác nhận một lần nữa.

"Xác định." Không chút nào chần chờ, Lam Nhược Khê kiên định nói.

" Đêm qua, thi thể của Kim Duy Hi xuất hiện ở Ngân Dực." Tay đặt ở cửa sổ hơi nắm chặt, nếu như Lam Nhược Khê xác định người đã bị cô ấy đưa đi, như vậy hiện tại có hai khả năng.

Một là cỗ thi thể kia là giả.

Còn một khả năng khác là người của cô trên đường đưa KIm Duy Hi đi Las Vegas, bị người đánh tráo, sau đó gϊếŧ, ném thi thể ở sân trường.

Hiện tại, chuyện này đã bị cảnh sát tham gia, cô ra mặt cũng không tốt, mà Phó gia lại càng không nên ra mặt.

Mà bây giờ, dường như tầm mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào cô, cô đã là nghi phạm số một.

Bên đầu điện thoại kia Lam Nhược Khê hơi giật mình, sắc mặt khẽ biến, "Quân chủ, thuộc hạ đi xác nhận chuyện này."

An Nhiên cúp điện thoại, quay người lại, Sở AN Tu và ba gã trợ lý kia vẫn đứng nghiêm ở đó, ánh mắt kính sợ (kính trọng+sợ hãi) nhìn cô.

"Trước tiên tận lực áp chế chuyện này xuống. Nháo lớn, các người cũng biết hậu quả như thế nào."

"Quân chủ, nếu như chuyện này dính lứu đến trên người của người, thuộc hạ có thể......" Một gã trợ lý hơi lùn khác tiến lên từng bước, có chút lo lắng nói.

"Chuyện này không phải là việc cậu nên lo lắng, cố làm tốt chuyện của bản thân là tốt rồi." An Nhiên lạnh nhạt ném xuống những lời này, bước nhanh cửa.

Vậy mà, An Nhiên vừa mới đi ra khỏi nhà làm việc của hội học sinh, điện thoại di động lại vang lên lần nữa, mà lần này, người gọi điện tới là lão quản gia Trương Nhuệ.

"Tiểu thư, đã sảy ra chuyện!"

"Thế nào?" Hơi dừng bước chân lại.

"Thi thể của Long Tam bị ném ở cửa cục cảnh sát, tất cả những chứng cớ phạm tôi, toàn bộ nhằm vào ông chủ!" Giọng nói của Lão quản gia ngưng trọng.

"Nhằm vào ai?" Giọng An Nhiên có chút chần chờ.

"Ông chủ, Phó Quân Hoàng."

Một câu nói, bỗng nhiên sắc mặt của An Nhiên chìm xuống.
« Chương TrướcChương Tiếp »