Editor: Trịnh Phương.
Kỷ An An, ngoại trừ Diệp Sơ Tinh, Hạ Vũ Tình, thì chính là người chị em thứ ba vô cùng thân thiết với An Cẩn Du, cũng là nhỏ tuổi nhất trong bốn người. Mặc dù đã sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh, nhưng cô nàng này nhỏ hơn đám An Cẩn Du tới bốn tuổi, còn nhỏ hơn một, hai tuổi so với những sinh viên vừa tốt nghiệp đại học. Nguyên nhân cuối cùng, cũng chỉ là bởi vì Kỷ An An thông minh hơn người bình thường không chỉ một chút.
Từ lúc mới bắt đầu học tiểu học, Kỷ An An vốn đã vì quá mức thông minh mà thỉnh thoảng nhảy lớp, nhảy đến cuối cùng, gần như đã thành người nhỏ tuổi nhất nhưng lại có thành tích cao nhất trong lớp. Bởi vì thường xuyên nhảy lớp, trong kiếp sống học sinh của Kỷ An An không có lấy một người bạn tương đối thân thiết, bởi vì nói không chừng một ngày trước Kỷ An An vẫn còn học ở lớp họ, một ngày sau liền chạy đến lớp cao hơn so với bọn họ. Tình trạng này khiến cho Kỷ An An không học được cách giao tiếp cùng người lạ. Mặc dù sau đó, cha mẹ Kỷ An An phát hiện chuyện này liền không cho cô ấy nhảy cấp nữa, nhưng có lẽ lúc đó đã không kịp nữa rồi.
An Cẩn Du cùng Kỷ An An có thể trở thành bạn thân, thật ra là một chuyện ngoài ý muốn. Lúc ấy, mẹ của An Cẩn Du
mới qua đời không bao lâu, họ hàng thân thích không có ai muốn nhận nuôi cô, ném cô ra khỏi nhà để cô tự sinh tự diệt. Khi đó, là mẹ Kỷ An An
nhặt được An Cẩn Du.
Sau khi mẹ Kỷ biết được chuyện của An Cẩn Du, lại nghĩ mình chỉ có một đứa con gái, con gái lại cần có bạn chơi chung, cho nên giữ người lại. Mặc dù sau đó An Cẩn Du không chịu thua kém, chuyện học tập và những chi tiêu cần có trong cuộc sống cơ bản đều là chính mình tự cấp tự túc, nhưng phần ân tình của nhà họ Kỉ đối với cô, An Cẩn Du vẫn ghi nhớ trong lòng. Sau khi biết Kỷ An An thi đậu đại học ở thành phố mình đang theo học, cô chủ động đưa ra yêu cầu để bản thân thỉnh thoảng đi qua chăm sóc cô ấy.
Nói đến chỗ này, liền không thể không cảm thán một câu, khi một người được Thượng Đế ban cho một loại tài năng phi phàm, thường sẽ kèm theo một thiếu sót ở phương diện khác.
Mặc dù chỉ số thông minh của nha đầu Kỷ An An này mặc dù cao đến kinh người, nhưng trên phương diện sinh hoạt hoàn toàn chính là một con gà mờ. Những năm này, nếu không có mẹ Kỷ, ba Kỷ và An Cẩn Du phí tâm chăm sóc, chỉ sợ là ngôi sao sáng chói trên Internet Kỷ An An này sớm đã bị long đong rồi.
Sau khi hai người An Cẩn Du và Niếp Quân Hạo bước vào nhà Kỷ An An được nửa giờ, phòng khách vốn lộn xộn như bãi rác đã trở nên vô cùng gọn gàng sạch sẽ, mặt sàn sáng bóng đến nỗi có thể soi gương.
An Cẩn Du đang khí thế bừng bừng mà làm cơm trong phòng bếp, còn ở trên bàn cơm ở phòng khám, một nam một nữ đang mắt to trừng mắt nhỏ cách nhau một chiếc bàn ăn cơm.
Vẻ mặt Niếp Quân Hạo kinh ngạc mà nhìn bé gái (???) có khuôn mặt trắng hồng, tròn trịa ở phía đối diện. Trên mặt của cô gái, một đôi trong suốt to tròn nhìn mình chằm chằm, đáy mắt đều là tò mò. Nửa giờ sau, vẻ ngoan cường bày ra trên mặt cô gái tóc ngắn, bây giờ đã trở thành vẻ nhu thuận đặc trưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bé Mập, khiến cô bé đối diện nhìn qua càng trở nên đáng yêu giống như em bé.
Niếp Quân Hạo nhìn chằm chằm Kỷ An An nhìn một hồi lâu, thật sự khó có thể liên hệ "nữ quỷ" hấp hối, âm khí bay tứ tung của nửa giờ trước cùng với bé gái tràn đầy sức sống, đáng yêu cùng cực của hiện tại với nhau.
Nửa giờ sau, An Cẩn Du nhìn về phía Kỷ An An, giống như là đã hiểu ra cái gì, chỉ về phía Kỷ An An gầm nhẹ một tiếng: "An An, em lại làm việc đến quên cả giờ giấc, biến bản thân thành dáng vẻ này!"
Gào xong trực tiếp xách Kỷ An An lên, ném vào phòng tắm, chính mình thì ra tay dọn dẹp gian phòng thê thảm không nỡ nhìn này. Qua mười mấy phút, cùng với lúc An Cẩn Du thu dọn nhà xong, người bị ném vào phòng tắm cũng chậm rãi đi ra, lại trở thành một người hoàn toàn khác.
Kỷ An An chớp chớp
đôi mắt to tròn của cô ấy, rốt cuộc vẫn không nén được tò mò trong lòng, nhỏ giọng hỏi: "Anh trai này, quan hệ của anh và chị Tiểu Du là như thế nào vậy?"
Niếp Quân Hạo nhíu mày. Anh phát hiện ra, kể từ sau khi anh đi theo An Cẩn Du, liền thường xuyên có người hỏi anh hoặc An Cẩn Du về vấn đề này.
Hồi tưởng lại lúc những lời lẩm bẩm của lão già kì lạ mà An Cẩn Du gặp lần trước, Niếp Quân Hạo ho nhẹ một tiếng, nói: "Tôi là bạn trai của cô ấy."
"Bạn trai?" Kỷ An An vui mừng hô nhỏ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Niếp Quân Hạo
cũng càng trở nên nóng bỏng.
Niếp Quân Hạo bị Kỷ An An nhìn vậy thì có chút không thoải mái, vừa định mở miệng, lại thấy Kỷ An An đột nhiên đứng lên, vươn bàn tay qua bàn cơm rồi đặt lên bả vai của mình, gương mặt búp bê trở nên nghiêm túc, nặng nề nói: "Sau này chị Tiểu Du liền giao cho anh, anh phải đối xử tốt với chị ấy, không được bắt nạt chị ấy nha."
"..." Toàn thân Niếp Quân Hạo cứng đờ, cảm giác thật kì lạ. Dáng vẻ cô bé này một mực muốn giao pho nha đầu An Cẩn Du kia mình, rốt cuộc là muốn chơi đùa cái gì vậy?!
Đang lúc Niếp Quân Hạo chuẩn bị bắt đầu tìm tòi nghiên cứu Kỷ An An, đối thoại của hai người rốt cuộc cũng phải dừng lại. Âm thanh của An Cẩn Du chợt truyền ra từ phòng bếp, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.
"Thức ăn đều tốt, Nhϊếp quân hạo đi vào bưng xuống." Kỷ An An là một cuộc sống ngu ngốc, không quấy rối coi như cám ơn trời đất, an cẩn du làm sao có thể để cho nàng đã chạy tới giúp một tay cho nên, an cẩn du có thể sai khiến người của cũng chỉ còn lại có Nhϊếp quân hạo một người.
"..." Nha đầu kia rốt cuộc lại sai bảo mình. Niếp Đại Giáo chủ rất là bất mãn, nhưng vẫn bất đắc dĩ đi vào bưng đồ ăn.
Một màn này rơi vào trong mắt Kỷ An An lại có ý nghĩa khác, chính là biểu hiện cho việc Niếp Quân Hạo rất nghe lời An Cẩn Du. Cặp mắt to tròn càng trở nên sáng rực.
Một bàn món ăn dọn lên, Kỷ An An nhận lấy chén cơm An Cẩn Du đưa tới, như vô tình nói: "Gần đây chị Tiểu Tình cùng chị Tiểu Du rất ít khi đến thăm em nha."
Động tác trên tay của An Cẩn Du dừng lại, nhớ tới tình huống hiện tại trong nhà Diệp Sơ Tình, khóe miệng khẽ co rút, nói: "Gần đây chị Tình của nhóc bận nói yêu đương, tương đối không rảnh."
Kỷ An An sửng sốt một chút, sau đó lộ ra một vẻ bừng tỉnh: "A, hóa ra là vậy. Chị Tiểu Du, gần đây chị cũng không hay tới đây, cũng là bởi vì đang bận nói chuyện yêu đương sao?" Die5n¥leq&uy§do*n
Lúc trước, mỗi tuần, dù có bận rộn tới đâu, An Cẩn Du cũng sẽ tới đây nấu cơm cho mình, nhưng chủ nhật tuần trước, Kỷ An An đợi suốt cả hai ngày cũng không gặp được người, còn lo lắng An Cẩn Du xảy ra chuyện gì, kết quả thì ra là có chuyện như vậy.
An Cẩn Du bị câu hỏi của Kỷ An An
dọa sợ đến suýt nghẹn, thật vất vả mới có thể nuốt hết cơm trong miệng, thẹn quá hóa giận trừng Kỷ An An một cái: "Ăn cơm của em đi, trẻ con không được nói lung tung."
"Em không phải là trẻ con mà." Kỷ An An bất mãn lầm bầm một câu, nhìn An Cẩn Du đang tức giận, nhìn mình một cách soi mói, cô nàng chu miệng nói: "Thức ăn chị Tiểu Du làm vẫn là ngon nhất! Nếu những năm này không có chị Tiểu Du mỗi tuần đều nấu cơm cho em ăn, có lẽ em đã chết đói từ sớm rồi. Chị Tiểu Du là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, em không biết phải cảm ơn chị như thế nào nữa, thật khó nghĩ mà."
An Cẩn Du thấy Kỷ An An không hề dây dưa tới đề tài kia nữa thì khẽ thở phào, lại nghe thấy những lời sau đó của Kỷ An An, không khỏi có chút dở khóc dở cười, dừng một chút mới nói: "Khách khí cái gì, nếu như không có dì Phương cùng cha em, có thể chị đã không còn tồn tại trên đời rồi."
Câu nói này được An Cẩn Du nói ra một cách vô cùng
nhẹ nhàng, nhưng tai Niếp Quân Hạo rất thính nên có thể nghe rõ ràng, lập tức ngẩng đầu lên.
Vậy mà, điều chân chính khiến Niếp Quân Hạo kinh ngạc không phải những lời này của An Cẩn Du, mà giọng điệu của cô khi nói chuyện. Tang thương mà lạnh nhạt, điều khiến anh giật mình là cô gái nhìn qua có vẻ thèm để ý tới bất cứ việc gì thì ra cũng có lúc đau buồn như vậy.
Một lúc sau, Niếp Quân Hạo đã thấy An Cẩn Du khôi phục lại dáng vẻ như cũ chỉ trong nháy mắt, tiếp tục vui vẻ nói chuyện với Kỷ An An, giống như những thứ anh vừa nghe thấy chẳng qua chỉ là ảo giác của mình trong chốc lát, nhưng Niếp Quân Hạo biết rõ vừa rồi không phải là ảo giác.
Thình thịch thình thịch... Trái tim không thể khống chế mà đập mạnh lên, rất giống với sự rung động trước đây không lâu, khi An Cẩn Du thay anh sửa sang lại quần áo. Từ lúc Niếp Quân Hạo chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên anh sinh ra ý muốn tìm hiểu sâu hơn đối với một người, mà lúc này, Niếp Quân Hạo vẫn không biết loại cảm giác này, được gọi là động lòng.
------ Lời tác giả ------
Bạn trai, bạn là con trai, Tiểu Ngư Nhi, người này là không cẩn thận nhảy vào hố mình đào, havana... Giáo chủ đại nhân rốt cuộc xuân tâm đại động rồi! Hắc hắc hắc, con đường truy thê vẫn còn dài, Giáo chủ mau cố gắng lên!
Hoàn cảnh sinh trưởng khác nhau quyết định tính cách khác nhau của các nhân vật, trong bốn người bạn thân thiết này, Hạ Vũ Tình cùng Kỷ An An coi như là thiên chi kiêu tử, lớn lên mà không buồn không lo, cả đời trôi chảy, không có khó khăn quá lớn, mà Diệp Sơ Tình cùng An Cẩn Du lại khác. Họ đều phải trải qua một chút đau khổ, cho nên, mặc dù mấy người này tốt hơn, nhưng cá tính không giống nhau, những thứ này về sau cũng sẽ từng điểm từng điểm vạch trần bí mật.