Nguyên văn: 悲剧是酱紫产生的
Editor: Trịnh Phương.
Đầu đuôi câu chuyện là phải kể từ chuyện An Cẩn Du ra ngoài vào một giờ trước, mặc dù Niếp Quân Hạo có chút bất mãn vì An Cẩn Du cứ như vậy mà ném mình ở trong phòng nên tự tìm thú vui, nhưng cũng không duy trì được bao lâu.
Nhàm chán tới cực điểm, anh lại cầm điều khiển ti vi ở trên bàn lên, tìm được nút màu đỏ phía trên, nghĩ tới lời dặn dò của An Cẩn Du trước khi đi, có chút hiếu kỳ giơ tay lên nhấn hướng về cái hộp màu đen lớn phía trước mặt.
Chỉ nghe một tiếng “bíp”, màn hình vốn đang tối đen của cái hộp đen nhánh khẽ sáng lên, sau đó lại chợt có mấy bóng người nhảy ra, Niếp Quân Hạo cả kinh, toàn thân cứng đờ, suýt nữa đánh ra một chưởng, đập cho cái hộp đen kia chia năm xẻ bảy.
Nhưng rất nhanh Niếp Quân Hạo đã phát hiện, trong chiếc hộp lớn màu đen này vậy mà có chứa mấy mặ giống mình lúc trước, nhưng mơ hồ lại có chút khác nhau.
Lông mày của Niếp Quân Hạo trong nháy mắt liền nhíu lại thành ngọn núi nhỏ, trong lòng nói rằng không phải là nha đầu kia nói nơi này là thế giới tương lai nên sẽ không người giống như mình sao? Vậy tại sao người trong ti vi này lại có chút giống với mình lúc trước? Chẳng lẽ, cho tới nay An Cẩn Du đều đang gạt mình?
TruyenHD)
TruyenHD*y!do)n
Niếp Quân Hạo không biết là, sở dĩ trên ti vi xuất hiện người giống như mình là bởi vì gần đây An Cẩn Du đang dõi một bộ phim cổ trang kịch. Lần trước, sau khi xem xong, cô liền tắt TV cho nên lúc này bật lên đương nhiên vẫn là kênh đó, hơn nữa còn đang phát lại bộ phim cổ trang này, kết quả là trùng hợp xuất hiện ở đây.
Ngược lại là Niếp Quân Hạo lại đầy bụng nghi ngờ, cả người bắt đầu phòng bị mà đứng dậy đi đến phía sau ghế salon, mắt lạnh nhìn những người đi tới đi lui trong cái hộp đen này, lạnh giọng hỏi: "Các hạ là anh hùng phương nào?"
Trong phòng khách trống rỗng vẫn quanh quẩn giọng hỏi lạnh lùng mà xa cách của Niếp Quân Hạo, thật lâu sau cũng không có người đáp lại.
Niếp Quân Hạo nhíu nhíu mày, cảm thấy rất bất mãn đối với việc người ở bên trong không đáp lại câu hỏi của mình. Nhưng ngay sau đó, anh liền phát hiện, người trong hộp đen trước mặt hình như cũng không phải là cố ý không trả lời mình, mà là căn bản giống như không phát hiện ra mình.
Cảm thấy được điều này, Nhϊếp đại giáo chủ lập tức thận trọng không có quy luật mà bước đến phía đối diện của TV. Di(3nd$anl2qu*yd0on
Mặt nghiêm túc nhìn người trên màn ảnh TV một cái, thân thể hơi nghiêng xuống để thăm dò chút, sau khi nhìn rõ một mảnh đen thui phía sau TV, nhíu mày rồi đứng thẳng lên, đáy mắt lóe ra cảm xúc không thể hiểu nổi.
Cái này cái hộp đen nhìn nhỏ nhỏ, sao có thể bỏ được nhiều người vào như vậy, rốt cuộc hộp đen này là cái gì?
Niếp Quân Hạo vẫn không thể lí giải một đống vấn đề này, vẻ mặt trầm tư trở về.
Vốn là không rõ ràng chân tướng, giáo chủ cũng không hủy đi chiếc TV lớn của nhà An Cẩn Du như vậy, nhưng người tính không bằng trời tính, vừa lúc đó, biến cố xuất hiện.
Mọi người đều biết, bất kể là phim võ hiệp nào thì đều có một tình tiết vô cùng cẩu huyết, đó chính là một thiếu niên nhỏ tuổi vốn không có danh tiếng, không có tiếng tăm gì lại vì có được các loại cơ hội nghịch thiên, lật ngược thế cờ, từ nhân vật phản diện ngu ngốc thành người diệt boss phản diện, cuối cùng đánh bại vị boss đó, liền có thành tựu cuộc sống cao nhất.
Bộ phim cổ trang mà An Cẩn Du xem hiển nhiên cũng không thoát khỏi định luật cẩu huyết này. Dĩ nhiên là loại phim trên ti vi này không có vấn đề gì đối với người khác, coi như là dù có chán ghét loại tình tiết như vậy thì nhiều lắm là chỉ châm chọc đôi câu, vừa châm chọc vừa bị máu chó văng đầy đầu. Đáng tiếc là vô cùng không đúng dịp, người đứng trước TV cũng không phải là người khác, mà đúng lúc là nhân vật phản diệnvẫn luôn xuất hiện ở màn cuối cùng- Giáo chủ ma giáo.
Vì vậy, sau khi Niếp Quân Hạo nghe thấy người trong ti vi hô to câu
“ma giáo yêu nhân” xong, gần như là quay người sang theo phản xạ.
Trong khoảnh khắc, một tiểu bạch kiểm thường đầu bóng dáng bé liền chiếu vào tầm mắt của Niếp Đại giáo chủ, hiển nhiên là bộ mặt khiến Niếp Quân Hạo vô cùng căm ghét của những người được gọi là nhân sĩ chính phái, tự cho là chính nghĩa, kì thực dối trá tới cực điểm. Di(9end$anl!e~qu0yd_on
Hai mắt Niếp Quân Hạo tản ra hơi lạnh, còn chưa kịp nghĩ ra tại sao tại như giống như không có người lại có thể bất thình lình phát hiện ra sự tồn tại của mình, liền nghe được tiểu bạch kiểm kia không biết sống chết mà nói một câu: "Ma giáo yêu nhân, hôm nay Thục Sơn phái ta cùng tất cả anh hùng hào kiệt trên giang hồ đánh tới ma giáo, hiện tại tất cả thủ hạ của ngươi tất cả dư nghiệt cũng đã đền tội, không còn ai có thể tới đây cứu ngươi, trên giang hồ lại càng không dư đất cho ngươi được dung thân. Nếu như ngươi tự nguyện khoanh tay chịu trói, bọn ta còn có thể để cho ngươi được chết toàn thây, nếu không thì đừng trách đao kiếm của bọn ta vô tình."
Giáo chủ đứng ở sau ghế salon, nhìn chằm chằm phim tình yêu cổ trang cẩu huyết trong chiếc hộp hình vuông, mắt phượng bỗng chốc nheo lại, quát lạnh một tiếng: "Bọn phàm phu tục tử các ngươi cũng dám vọng khiêu chiến uy nghiêm của bổn tọa, tìm chết!"
Dứt lời, tiện tay liền cầm lên một món đồ trên bàn rồi nhanh- chuẩn- ác mà ném ra ngoài. Sau đó, Niếp Quân Hạo mới phát hiện ra vật mình ném ra ngoài kia rõ ràng là chiếc đũa mà buổi sáng hôm nay An Cẩn Du vội vã ra cửa nên không kịp dọn dẹp.
Giáo chủ vừa ra tay, không biết có phải là do Giáo chủ dung sức quá lớn hay không mà trong nháy mắt, TV to lớn liền vang lên một hồi tiếng đùng đùng vỡ nát, dòng điện màu xanh không ngừng phát ra, Niếp Quân Hạo bị dọa sợ đến nỗi lui về phía sau mấy bước, thầm nghĩ đây là loại yêu pháp tà môn gì thế này. DiOend)an+le=qu&y^do%n
Bị giật mình vì tiếng động này còn có Tiền Đa Đa nhô người ra từ trong ổ chó để xem tình hình thì nhìn thấy chiếc TV lớn bị tàn phá này cùng với tiếng động lớn phát ra từ nó. Tiền Đa Đa vô cùng kinh sợ, gần như là theo bản năng mà bản năng chạy tới gần chỗ người sống duy nhất trong căn phòng, muốn tìm kiếm một tia an ủi trong ngực đối phương. Đáng tiếc, tưởng tượng tốt đẹp như vậy, nhưng thực tế lại quá tàn nhẫn.
Niếp Quân Hạo đang không ngừng kinh ngạc vì TV lớn gây ra tiếng động, nhất thời không bắt bẻ, bị một cái bóng đen nhanh như sấm sét bổ nhào tới, kinh ngạc cúi đầu, vừa vặn đối mắt với đôi mắt chó màu đen của Tiền Đa Đa.