Edit: hongheechan
Xét thấy hình tượng Niếp Quân Hạo trước khi xa cửa và sau khi ra cửa đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, sau khi hai người về đến nhà, Tiền Đa Đa nghe tiếng lập tức xuất hiện, vừa nhìn thấy Niếp Quân Hạo thì còn nghi ngờ một chút, sao chủ nhân lại mang một người đàn ông xa lạ về?
Nhưng rất nhanh sau đó Tiền Đa Đa đã nhận ra người trước mắt chính là tên đàn ông hư đã bắt nạt chủ nhân nhà nó, dù sao dung mạo của một người có biến đổi như thế nào, nhưng thật sự không thể dễ dàng thay đổi phương diện phong cách cử chỉ, mặc kệ người đàn ông này biến thành như thế nào, vẫn luôn hoàn toàn chọc người ghét như trước.
Nghĩ như vậy, Tiền Đa Đa tự nhiên không cấp cho Niếp Quân Hạo được cái sắc mặt tốt gì, thân thể tròn vo nhỏ bé quay ngoắt lập tức đi tới trong ổ chó của mình ngồi chồm hổm xuống, để lại cái mông của nó với Niếp Quân Hạo.
Rõ ràng Niếp Quân Hạo cũng phát hiện địch ý của mỗ chó với mình, chẳng qua từ trước đến giờ, với loại sinh vật như con chó này thì xin miễn thứ cho kẻ bất tài như anh, nếu Tiền Đa Đa không chủ động trêu chọc anh trước, thì anh cũng không tự nhiên lại tự mình chuốc lấy cực khổ. Tuy nói như thế, anh cũng không ngại bài xích với loại sinh vật này, nhất là với con chó đầy địch ý không hợp với mình như này.
Kết quả là, một người một chó cùng ở chung một mái nhà, cuối cùng đã đạt thành nhận thức chung, làm cách nào cũng phải đưa tên đàn ông hư/con chó này đuổi ra ngoài.
An Cẩn Du lại không để ý đến khí thế quỷ dị của một người một chó cùng nhìn rồi cùng thấy ghét, xoay người vào phòng bếp nhỏ vo gạo đặt nồi, lúc sau ngẩng đầu liếc nhìn trên đồng hồ báo thức trên đỉnh đầu, khi phát hiện thời gian còn sớm, gia vị bên trong phòng bếp cũng có không ít thứ đã thấy đáy, vội ra khỏi phòng bếp nhỏ, liếc mắt nhìn Niếp Quân Hạo ngồi trên sofa nói: "Tôi đi ra ngoài mua chút đồ, anh cứ ngồi ở đó, nhàm chán thì có thể xem TV."
"TV?"
"Chính là cái trước mặt anh đó, điều khiển ti vi ở trên bàn cạnh ghế sofa, cứ nhấn cái nút màu đỏ trên đó được. Thật sự không biết thì để Tiền Đa Đa giúp anh, nó cũng khá thành thạo cái này rồi." Nói xong, An Cẩn Du cũng không để ý tới phản ứng của Niếp Quân Hạo, đóng cửa lại.
Nhưng mà, An Cẩn Du cũng không nghĩ tới, chân trước cô vừa bước ra khỏi cửa phòng của mình, chân sau nhà của cô lập tức gặp phải hủy diệt.
Sau khi mua xong gia vị cần mua thêm ở quầy bán đồ lặt vặt dưới lầu, An Cẩn Du liếc mắt nhìn mặt trời treo trên cao bên ngoài, nghĩ nếu đã đến nơi rồi, không bằng lại chạy đi xem dạo này Diệp Sơ Tình sống như thế nào.
Diệp Sơ Tình cũng coi như là một cô gái quen biết nhiều năm kiêm bạn tốt của An Cẩn Du, hai người từ cấp hai, cấp ba đã bắt đầu ở chung một lớp. Ở trong thành phố này Diệp Sơ Tình có một căn phòng nhỏ cha mẹ để lại cho, sau đó lúc hai người ra ngoài làm việc, Diệp Sơ Tình vốn định bảo An Cẩn Du dời qua ở chung với cô.
Sau khi An Cẩn Du tốt nghiệp ở trong nhà Diệp Sơ Tình một thời gian ngắn, nghĩ nếu sau này Diệp Sơ Tình mang bạn trai về nhà, mình lại luôn luôn ở trong nhà người ta cũng không phải là chuyện tốt. Nói cho cùng vẫn nên có cái ổ của mình mới phải, vì vậy gần đây lại đi tìm gian phòng ốc để thuê, dọn ra ngoài.
Bây giờ An Cẩn Du ở tòa nhà cạnh Diệp Sơ Tình, hơn nữa còn ở tầng lầu trên giống nhau, thường ngày không có việc gì sẽ mở cửa đi đến nhà nhau, nhìn một chút xem gần đây đối phương sống như thế nào.
Lúc An Cẩn Du đi tới trước cửa nhà Diệp Sơ Tình, lại phát hiện cửa chính của nhà Diệp Sơ Tình không đóng, chỉ khép hờ.
Thói quen thăm nhà, An Cẩn Du cũng không kiêng dè, vừa mở cửa vừa hô to một câu: "Tiểu Tình, mình tới thăm cậu, sao cửa chính nhà cậu lại không đóng vậy? Nếu người xấu đột nhiên xông vào thì làm thế nào hả?"
An Cẩn Du đẩy cửa vào, giọi vào tầm mắt cô cực kì rõ ràng là hai nam nữ có cử chỉ thân mật, nam cực kì thanh thản ngồi trên ghế sa lon, mà nữ lại ngồi ở trên đùi người nam đó.
"Thôi rồi." Toàn thân An Cẩn Du cứng đờ, thái độ hóa đá rồi nứt nẻ trong chớp mắt. Một hồi lâu trôi qua mới chợt thức tỉnh hô to một tiếng: "Tôi đi nhầm cửa." Bịch một tiếng, đóng cửa lại lần nữa.
"Đáng chết, làm sao lại đi sai cửa nhà đây? Nhìn thấy cái loại hình mắc cỡ đó thì nhất định bị đau mắt hột mất." An Cẩn Du bụm mặt nói nhỏ hít sâu vào một hơi, đang chuẩn bị quay người đi, chợt ngẩng đầu liếc nhìn bảng số nhà trên đỉnh đầu.
A ma, không có sai mà, rõ ràng bảng số cửa nhà này chính là mã số nhà của Tiểu Tình nhà cô, bản thân cô không đến mức đi nhầm tòa nhà chứ, hay Tiểu Tình không nói tiếng nào đã cho người khác mướn phòng ở rồi?
Ôm đầy bụng nghi ngờ trong lòng, đầu ngón tay An Cẩn Du lại kéo cửa chính ra trước mặt một lần nữa.
Rõ ràng hai người trong phòng cũng bị sự xuất hiện của An Cẩn Du làm cho sợ hết hồn, lúc An Cẩn Du kéo cửa chính ra lần nữa, mơ hồ còn có thể nghe được một tiếng nói hơi chút phản kháng và thẹn thùng quen thuộc.
"Anh đừng thế! Tiểu Du vừa thấy được, nhất định đã hiểu lầm, em phải đi tìm cô ấy nói cho rõ ràng."
Ngay sau đó lại nghe thấy một giọng nam dịu dàng lại mang theo vài phần hài hước, thật giống như cúi đầu dụ dỗ đối phương: "Đừng gấp, không có chuyện gì đâu, đợi anh đi với em rồi cùng giải thích với cô ấy."
Trong lúc nói chuyện, hai người hoàn toàn không chú ý cửa chính mở ra lần nữa, cho đến...
"Hai người." Vẻ mặt An Cẩn Du kinh ngạc đến ngây người nhìn tư thế mập mờ khác thường giữa hai người, sợ run trong chốc lát, lại dùng sức vung cửa chính cầm trong tay lần nữa.
Vang ầm một tiếng, hai người bên trong nhà: “...”
"Nhất định là phương thức mình mở cửa không đúng! Làm sao lại nhìn thấy Tiểu Tình dịu dàng hiền thục, thanh tú khả ái nhà chúng ta có tư thái xinh đẹp như vậy, ngượng ngùng ngồi ở trên đùi một người đàn ông xa lạ, nhất định là mắt của mình hỏng rồi, nhất định là vậy, nhất định là vậy.
Nhìn lại một lần nữa, đúng, phải nhìn lại một lần nữa, một lần cuối cùng."
Bản thân lại nhìn thấy cảnh tượng trong khét ngoài sống kia, lời nói của An Cẩn Du đã không còn mạch lạc, hít thở sâu nhiều lần, rốt cuộc lấy hết dũng khí lại kéo cửa chính ra một lần nữa, đương nhiên, tất cả trước mắt đều không thay đổi.
Hiển nhiên Diệp Sơ Tình cũng bị cử động hai lần ba phen của An Cẩn Du dọa sợ, thân thể cứng lại xoay đầu lại nhìn về phía An Cẩn Du, khẽ gọi một tiếng: "Tiểu Du."
Diệp Sơ Tình vừa mở miệng đã hoàn toàn đánh nát may mắn trong lòng An Cẩn Du, An Cẩn Du vô cùng đau đớn mở mắt nhìn tư thái mập mờ của hai người, lúc này thân thể phát huy kỹ năng mơ mộng vô hạn của tác giả, tưởng tượng ra tiết mục cẩu huyết một ác bá chèn ép phụ nữ đàng hoàng, bức người lương thiện làm kỹ nữ.
Không nghĩ ngợi chút nào đã cao giọng hét lớn một câu: "Cầm thú, mau buông cô ấy ra!"