Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 27: Bạn trai cùng bạn là con trai

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Trịnh Phương

Giải quyết xong vấn đề hình tượng của Niếp Quân Hạo, cuối cùng An Cẩn Du cũng yên tâm hơn một chút, đi trên đường cùng Niếp Quân Hạo cũng không cần lo lắng sẽ làm người khác quá chú ý. Mặc dù là với dung mạo của Niếp Quân Hạo, cho dù có đổi thành trang phục hiện đại thì cũng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người đi đường, nhưng ít ra sẽ không bị nhìn giống như người ngoài hành tinh.

An Cẩn Du sợ người khác làm phiền cho nên đã cự tuyệt vô số em gái muốn tới gần, thật sự là không nhịn được mà ngước mắt nhìn qua khuôn mặt không biểu cảm của Niếp Quân Hạo một cái.

Bản thân Niếp Quân Hạo rất vô tội, không hiểu mình đã đắc tội người phụ nữ vui giận thất thường này vào lúc nào. Người xưa nói quả nhiên không sai, cũng chỉ có con gái và tiểu nhân là khó nuôi.

Thật vất vả thì An Cẩn Du mới giải quyết xong những đàn ong bướm tấp nập bu tới, lại vô cùng thê thảm mà gặp vị oan gia ngõ hẹp mà gặp được lão rùa đen là lão Phong ở cửa chung cư.

Lão Phong đang ngồi chồm hổm trên mặt đất bàn tán về chuyện nhà người khác cùng ông bạn già của mình, vừa mới ngẩng đầu liền thấy An Cẩn Du trở lại cùng một thiếu niên vô cùng anh tuấn, hai mắt bỗng chốc sáng lên, lập tức liền liền kéo lão rùa đen tới chào hỏi.

"Ai, Du nha đầu." Khi tiếng nói đầu tiên của lão Phong phát ra, An Cẩn Du rốt cuộc cũng phát hiện ra sự hiện hữu của lão, sắc mặt trầm xuống, muốn đi đường vòng cũng không kịp nữa rồi.

Niếp Quân Hạo có chút kỳ quái liếc mắt nhìn người vội vàng chạy tới cách đó không xa, là một lão già nho nhã yếu đuối không có một chút lực sát thương nào, trong bụng nhất thời trở nên phòng bị. Lão đầu này không phải là cao thủ chứ? Nhưng nhìn bước chân của lão không hề giống người tập võ, chẳng lẽ là lão tiền bối đã tu luyện đến cảnh giới phản phác quy chân*?

*Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất cũng chính là điểm xuất phát, được ứng dụng trong rất nhiều lĩnh vực. Trong võ học, nó có nghĩa là đạt tới cảnh giới “Tối thượng” trong truyền thuyết, quên đi tất cả võ học trong thiên hạ, bản thân đã không còn chiêu thức cụ thể, chỉ dựa vào ý cảnh mà đơn giản xử lý.

Nghĩ như vậy, Niếp Quân Hạo đi tới cạnh trước mặt An Cẩn Du, ở chung một ngày nay, Niếp Quân Hạo hiển nhiên xếp người phụ nữ cung cấp đồ ăn cho anh vào trong phạm vi bảo vệ của mình.

An Cẩn Du cũng bị hành động này của Niếp Quân Hạo làm cho sợ hết hồn, ngay sau đó rồi lại hiểu được, đoán chừng là một lão đầu quá mức đường đột xông tới đã chạm vào dây thần kinh nhạy bén đối với người ngoài của anh rồi.

Vậy mà, An Cẩn Du biết rõ chân tướng cũng không có cảm giác được có gì không đúng, cô nhìn thấy ý tứ mập mờ nho nhỏ trong mắt lão Phong cũng đã đủ nói rõ vấn đề.

"Du nha đầu, thiếu niên này là…" Ánh mắt lão Phong giống như tia X-quang quét thân thể hai người một lượt rồi nhanh chóng thu lại, trong mắt đều là ý tứ mập mờ cùng hài hước.

Cái nhìn chăm chú của lão Phong quá mức rõ ràng khiến An Cẩn Du chợt nhớ tới mấy lời nói của lão vào hôm qua, sắc mặt lúc này liền trở nên âm trầm, mặt đen thui nói: "Anh ấy chỉ là một người bạn của tôi, lão đừng suy nghĩ lung tung."

"Ta vốn cũng không nghĩ bậy, chỉ là sao Du nha đầu cháu lại hấp tấp như vậy, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi rồi. Ta thấy ngôi sao tình duyên của cháu có biến động trong mấy ngày này, tất phải… Ưm ưm ưm… " Lão Phong cười đểu nhìn hai người, vừa định lặp lại những lời nói của ngày hôm qua thì đã bị An Cẩn Du nhanh tay lẹ mắt lấy ra một quả táo trong túi đồ mà nhét vào trong miệng lão.

"Ăn của lão đi, không có chuyện gì thì đừng nói lung tung, cẩn thận tạo ra họa sát thân." Còn nếu hoa đào của mình là người bên cạnh này thì cô thà làm gái lỡ thì, cô chỉ muốn tìm một người có thể bảo vệ mình, cho mình cảm giác an toàn cả một đời, chứ không phải là muốn tìm một người về nhà để bản thân hầu hạ.

Lão Phong chợt bị một vật chặn miệng, vừa định oán trách thì phát hiện đó chính là táo mình thích ăn nhất, lập tức vui vẻ. Không để ý đến chuyện An Cẩn Du trợn mắt nhìn mình, ra vẻ thần bí đi tới bên cạnh Niếp Quân Hạo, cười nói: "Tiểu tử, thật tinh mắt, Du nha đầu để ý tới cậu thì chính là do cậu có phúc. Đừng nhìn Du nha đầu của chúng ta như vậy, thật ra thì con bé chính là một người miệng cứng lòng mềm, cậu nên khoan dung với nó một chút, sau này sẽ biết được điểm tốt của nó."

An Cẩn Du thấy lão Phong lại dám nói với Niếp Quân Hạo như vậy ở trước mặt mình, mặt lập tức đỏ

bừng lên, tiến lên kéo Niếp Quân Hạo lại, nói: "Ăn một quả táo lớn như vậy cũng không ngăn được miệng của lão, anh đừng lão nói bậy, đi thôi."

Lão Phong thấy An Cẩn Du thẹn quá hóa giận nhưng cũng không muốn thả cô đi như vậy, ỷ mình lớn tuổi hơn mà tiếp tục chặn ở trước mặt hai người An Cẩn Du, tấm mặt mo cười thành một đóa hoa mặt mặt trời nhăn nhúm, nói: "Chớ vội đi nha, Du nha đầu, thời tiết hôm nay rất tốt, buồn bực ở trong nhà không có chút thú vị, vậy thì cháu liền dẫn người bạn trai này đi chơi cùng ta đi."

"Bạn trai em gái lão, anh ta chỉ là bạn nam bình thường." An Cẩn Du gầm nhẹ một tiếng, tầm mắt rời xuống một chút, quét con mắt qua người lão rùa đen, cười lạnh một tiếng: "Lão rùa đen già cùng con rùa đen nhỏ, ai muốn đi chơi với mấy người chứ, đi đi đi đi." Dứt lời, cô không thèm để ý tới nữa, lôi Niếp Quân Hạo đi vào trong nhà.

Để lại lão Phong đứng tại chỗ gặm quả táo, cái nhìn đầy thâm ý hướng về bóng lưng của hai người, vẻ mặt tươi cười.

"Bạn trai cùng bạn là con trai có khác nhau sao?" Bóng dáng của ông Phong vừa mới rời khỏi tầm mắt, Niếp Quân Hạo lập tức có chút hiếu kỳ mà hỏi.

An Cẩn Du có chút sửng sốt nhìn cặp mắt phượng vô cùng đẹp của Niếp Quân Hạo, không biết sao chợt nhớ lại trước đây không lâu đang thử trong áo bên trong thấy, sắc mặt trắng xanh đỏ lên, ho nhẹ một tiếng nói: "Không khác nhau gì cả ngươi không có việc gì hỏi nhiều như vậy làm cái gì mau trở về rồi, này cũng gần trưa rồi, có còn muốn ăn cơm hay không?"

Nói xong, có chút thẹn quá thành giận giơ lên đồ liền chạy về, căn bản không dám tiếp tục sóng vai cùng Niếp Quân Hạo.

Mặc dù Niếp Quân Hạo không hiểu vì sao An Cẩn Du lại nói đến đề tài này lại trở nên giống như một con mèo nhỏ xù lông, bộ lông toàn thân đều dựng ngược lên mà không ngừng chống cự, nhưng cũng không dây dưa nữa. Dù sao thì anh cũng muốn ăn những món ăn thơm phức kia hơn so với vấn đề này.
« Chương TrướcChương Tiếp »