Edit: hongheechan
An Cẩn Du hít một hơi lạnh, cố gắng kềm chế câu nói tục đã đến miệng, nhấc gói to cầm trong tay lên, bước nhanh vọt tới chàng trai cách đó không xa.
Mấy thiếu nữ bên cạnh cũng bị khí thế và bộ dáng hùng hổ kia của An Cẩn Du làm cho sợ hết hồn, không hẹn mà cùng lui về phía sau vài bước.
An Cẩn Du cũng không để ý đến, giờ phút này toàn bộ lực chú ý của cô đều tập trung ở trên người đàn ông đã rớt hết tiết tháo mà không biết kia.
An Cẩn Du mới cất bước, Niếp Quân Hạo đã lập tức nhận ra động tĩnh bốn bề, nhanh chóng thu hồi đáy mắt hiếu kỳ, ngẩng đầu nhìn lại. Liếc thấy An Cẩn Du ở phía sau, nặng nề trên mặt không giảm mà càng tăng lên, khoanh tay trước ngực đợi An Cẩn Du đi tới nơi cách trước mặt của mình không xa mới làm khó dễ nói: "A, con lừa ngốc nhỏ đã trở lại. Thế nào, có cướp được quả dưa nhỏ cô vừa ý kia không?"
"Con con con con lừa ngốc?" Lửa giận tăng cao của An Cẩn Du cứ bị Niếp Quân Hạo thổi phù phù một tiếng khi nghe thấy lời này của anh, lập tức dừng lại, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc và kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, không phải tên cô là tiểu mõ mõ cái gì đó sao, không phải chỉ có hòa thượng ni cô cạo đầu đi tu mới dùng loại đồ như thế hả? Tôi gọi cô là con lừa ngốc thì có gì sai chứ?"
Niếp Quân Hạo mang vẻ mặt đương nhiên làm cho An Cẩn Du giận đến thiếu chút nữa muốn sặc khí tại chỗ, die-n d0nl eq uydo n cũng may cô còn biết trường hợp xung quanh nơi này, dù nói thế nào thì cũng phải duy trì hình tượng không còn dư lại mấy của mình, nếu không, đoán chừng cô đã lập tức vung tay đấm lên người nào đó ở bên cạnh rồi.
Nhỏ không nhịn thì sẽ loạn mưu lớn, tôi nhẫn nhịn tôi nhẫn nhịn tôi nhẫn nhịn An Cẩn Du yên lặng nói với mình vô số lần ở trong lòng, hít một hơi thật sâu lần nữa, lúc này mới lên tiếng, hơi cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi tên là An Cẩn Du, An trong an tĩnh, Cẩn Du trong “hoài cẩn ác du, bất đắc sở kì"*, không phải là cái mõ gì cả, càng không phải là con lừa ngốc gì. Có phải đầu anh bị động kinh mắc chứng mất trí nhớ gián đoạn hay không, hãy nhớ cái tên này thật tốt cho tôi, nếu không... khà khà khà."
*mỹ đức thì không thể để lộ ra.
Tiếng cười gian cuối cùng của An Cẩn Du làm sau lưng Niếp Quân Hạo không tự chủ chợt lạnh, trực giác nói cho anh biết, chó gấp nhảy tường, ép người phụ nữ trước mắt này, nói không chừng là một chuyện rất đáng sợ.
Nhưng tuy trực giác là như thế, phần tôn nghiêm chủ nghĩa đại nam tử ở đáy lòng Niếp Quân Hạo kia sẽ không cho phép anh cúi đầu trước một người phụ nữ, cho nên giáo chủ ngạo kiều chỉ giữ yên lặng quay đầu đi, để lại một bóng lưng lạnh lùng kháng nghị.
An Cẩn Du thấy anh như vậy, gân xanh trên đầu cũng đập càng mạnh hơn. Mới vừa thấy tên này chạy đến khu áσ ɭóŧ phụ nữ, hơn nữa còn bỉ ổi háo sắc nhìn chằm chằm áσ ɭóŧ trước mắt, lửa giận vốn đã rừng rực khác thường, cố tình tên này còn không hề ăn năn mà quật lại.
"Còn nữa, tôi hỏi anh, anh chạy tới nơi này làm gì? Không phải tôi nói anh chờ tôi ở khu mua quần áo sao?"
An Cẩn Du chưa dứt lời, cùng lúc đó, Niếp Quân Hạo cũng nổi giận, quay đầu lại trợn mắt nhìn An Cẩn Du nói: "Không phải chính cô bỏ lại tôi, để cho tôi một mình chờ cô ở chỗ này, còn để cho tôi lựa chọn quần áo mình thích ở trong này sao, bây giờ lại tới nói tôi không đúng, đúng là không thể nói lý với cái người phụ nữ này!"
An Cẩn Du nhẹn lời, chợt nhớ tới đúng là lúc mình vội vã rời đi đã nói lời này, nhưng mà..
An Cẩn Du có hơi tế nhị quay đầu liếc mắt nhìn Niếp Quân Hạo mới vừa chọc cái áσ ɭóŧ kia, gương mặt vặn vẹo nói: "Cho nên, giáo chủ đại nhân, anh nhìn nửa ngày, thích nhất là cái áσ ɭóŧ cho phụ nữ mặc này sao?"
Niếp Quân Hạo cũng ngây ngẩn cả người, vẻ mặt đờ đẫn hỏi một câu: "Áσ ɭóŧ cho phụ nữ mặc là thứ gì?"
Khóe miệng An Cẩn Du co rút, đổi cách nói: "Chính là cái yếm mà phụ nữ trong nhà các người mặc đó."
Vẻ mặt Niếp Quân Hạo vốn có hơi oán giận chợt cứng đờ, tầm mắt đảo qua đảo lại mấy lần ở cái áσ ɭóŧ đó với trước người An Cẩn Du,
gương mặt tuấn tú bỗng chốc sung huyết đỏ bừng.
An Cẩn Du hiếm khi thấy anh lại như thế, sững sờ trong chốc lát, cũng hiểu điểm mấu chốt, nhất thời có chút đắc ý, đầu óc xấu xa khẽ cười hai tiếng nói: "Không phải giáo chủ đại nhân anh hoàn toàn không biết cái này là thứ gì chứ?"
Niếp Quân Hạo giật mình vì sự luống cuống của mình, nhanh chóng thu lại ý xấu hổ, đáng tiếc cái tai còn lộ ra màu đỏ kia đã bán đứng anh: "Bổn tọa... bổn tọa là nhớ đến hai ngày này cô cũng coi như đã chiếu cố bổn tọa hết mình nên lập tức nghĩ tới..."
"Nghĩ muốn mua cho tôi bộ áσ ɭóŧ mát mẻ này sao? Phốc, vẫn nên thôi đi, loại quần áo tư mật này vẫn là để tôi tự mua mới đúng, nếu không sẽ rất dễ dàng có lời qua tiếng lại. Hơn nữa, giáo chủ đại nhân, anh chắc chắn bây giờ anh còn dư tiền để mua thứ này cho tôi chứ?" Mắt thấy sắc mặt của Niếp Quân Hạo không thay đổi, tai thính lại vì lời của mình mà càng ngày càng đỏ, hỏa khí An Cẩn Du dành dụm từ buổi tối hôm qua đến bây giờ cũng xem như đã biến mất không ít, cuối cùng bổ thêm một đao nói: d-iend an0leq uydon “Này, hay là thôi đi. Không phải kết quả là anh mua đồ gì đó thì tôi phải trả tiền sao? Tôi mới không tiêu tiền uổng phí với đồ mà tôi còn không mặc được."
"Tôi cô." Niếp Quân Hạo vừa định nói, đã bị An Cẩn Du dự đoán được chính xác mà cắt đứt: "Bớt nói nhảm đi, đừng quên mục đích chủ yếu chúng ta tới đây."
“...” Đến tột cùng là người nào quên chứ? Nếu không phải là cô chỉ vì mấy quả dưa chuột mà bỏ bổn tọa ở nơi này tự sinh tự diệt, bổn tọa sẽ đột nhiên không biết trước, gây ra trò cười lớn như vậy sao?
Mặt Niếp Quân Hạo đen thui, còn chưa kịp bày ra vẻ bất mãn của mình, đã bị An Cẩn Du níu lấy vọt tới khu mua quần áo nam giới.
"Cô." Niếp Quân Hạo mới vừa nói ra một chữ, trên mặt đã bị vài cái áo sơ mi trắng và quần dài thông thường ném đến đắp lên mặt.
Niếp Quân Hạo luống cuống tay chân nắm chắc quần áo, há miệng, còn muốn nói chuyện, lại thấy An Cẩn Du như cơn lốc đi tới một chỗ, cầm mấy cái qυầи ɭóŧ nam giới ngắn nhỏ lên nhét vào trong tay Niếp Quân Hạo, một lúc sau vung tay lên, thẳng tay đẩy Niếp Quân Hạo vào phòng thử quần áo, bỏ lại một câu: "Anh thử những quần áo này trước một chút, tôi xem hiệu quả thế nào, không được đổi lại."
Dứt lời, đóng cửa phòng lại, để lại Niếp Quân Hạo giương mắt nhìn một đống quần áo lớn nhỏ.
An Cẩn Du giải quyết Niếp Quân Hạo xong lập tức xoay người sáp lại tới chỗ quầy mà mấy thiếu nữ nói chuyện trước đó, cố gắng nịnh nọt mấy nha đầu kia giảm giá cho mình một chút.
Đang trò chuyện nóng hổi, An Cẩn Du chợt cảm thấy bả vai bị người ta chọc chọc, cùng lúc đó đột nhiên sau lưng cũng truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Này, con lừa ngốc, cái này mặc thế nào?"
"Tôi đã nói rồi, tôi không phải..." An Cẩn Du có hơi tức giận quay đầu, vừa nhìn thấy đồ trên tay Niếp Quân Hạo, đã hoá đá tại chỗ rồi.
Niếp Quân Hạo mang vẻ mặt vô tội kéo kéo qυầи ɭóŧ tam giác rất co dãn trên tay, cau mày, rõ ràng có hơi nghi ngờ với sự ngạc nhiên của An Cẩn Du.
An Cẩn Du phục hồi tinh thần lại, vừa quay đầu đã thấy mấy thiếu nữ mới vừa nói chuyện với thật vui vẻ đã lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người nhìn về phía qυầи ɭóŧ tam giác trong tay Niếp Quân Hạo, về sau lại rất cực kì dâng trào phóng tầm mắt đi xuống, rõ ràng vô cùng tò mò rằng rốt cuộc cái người đàn ông không biết mặc cái đồ này có từng mặc nó bên trong không?
An Cẩn Du thấy thế yên lặng đưa tay che mặt, ngửa mặt lên trời cười một tiếng, bây giờ cô sửa lời, nói mình không biết tên đần độn này còn kịp không?