Edit: hongheechan
“Anh muốn cái ước pháp tam chương thế nào?” An Cẩn Du gian nan nuốt ngụm nước miếng, thử hỏi.
“Rất đơn giản. Thứ nhất, cô nhặt bổn tọa, tất nhiên phải phụ trách. Kể từ hôm nay, bổn tọa sẽ ở lại nơi này, chỉ cần bổn tọa không muốn thì cô tuyệt không thể đuổi bổn tọa ra ngoài giống như lần này. Dĩ nhiên, bổn tọa cảm thấy chỉ sợ về sau cô cũng không có bản lĩnh kia nữa thôi.”
“...” Ha ha, không có bản lĩnh đó, thì người hai lần trước bị điện giật ngã xuống đất, mặc tôi đυ.ng tay đυ.ng chân là vị nào hả? An Cẩn Du yên lặng tính toán cách thoát thân sau này ở đáy lòng, làm thế nào đế lặp lại chiêu cũ khiến người này nằm sấp xuống rồi ném ra ngoài.
Niếp Quân Hạo lại giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, cười lạnh một tiếng nói: “Nếu như cô còn muốn dùng cái màu đen kia đối phó với bổn tọa, bổn tọa khuyên cô nên để cái tâm tư này chết đi. Hai lần trước là bổn tọa khinh thường quá mức, mà bây giờ bổn tọa đã biết được sự tồn tại của vật kia, cô cho rằng bổn tọa có thể để cho cô có cơ hội đυ.ng chạm vào vật kia sao?”
Nếu như nói khi vừa bắt đầu lời nói một bên của An Cẩn Du cũng không làm cho Niếp Quân Hạo tin mình thật sự đã xuyên qua đến một nơi không biết, hôm nay Niếp Quân Hạo tự mình đi ra ngoài loanh quanh một vòng, khi thấy được những tòa nhà mọc như rừng cao bên ngoài, đám người chen lấn, xe hơi nhỏ đi qua đi lại cùng với đủ loại trang phục hoàn toàn khác lạ của mọi người, dĩ nhiên anh đã tin lời nói lúc trước của An Cẩn Du, dù sao một người muốn gạt mình thì rất dễ dàng, nhưng toàn bộ thế giới đều gạt mình, vậy cũng chỉ có thể nói là điều đó vô căn cứ thôi.
Mà khi giáo chủ đại nhân trong u mê rơi từ dị thế xuống hoàn toàn phản ứng lại, rốt cuộc cũng biết rõ vật màu đen trong tay An Cẩn Du kia, thật ra thì cũng không phải là ám khí gì đó, mà chỉ là một loại binh khí tương tự như đao kiếm thôi, mặc dù binh khí này khác một chút, ngay cả đám người không có một chút võ công căn bản nào cũng có thể dễ dàng sử dụng. Vậy với bản lĩnh của anh, chỉ cần không để cho An Cẩn Du đυ.ng phải vật kia thì cũng không phải sợ, giống như trước đây không lâu anh đánh rớt cái kia, đè An Cẩn Du ở trên bệ cửa sổ vậy.
An Cẩn Du không ngờ Niếp Quân Hạo đã ý thức được tác dụng của gậy điện nhanh như vậy, tức giận hỏi “Còn gì nữa không?”
An Cẩn Du nói thế không khác nào gián tiếp chịu thua, thái độ của Niếp Quân Hạo thoáng ôn hòa chút, rồi nói tiếp: “Thứ hai, cô cầm ngọc của bổn tọa, giá trị khối ngọc kia thì chắc đến cô còn phải rõ ràng hơn bổn tọa. Đồ đã ra khỏi tay, bổn tọa sẽ không thu trở về. Nhưng, vì bồi thường bổn tọa, về sau ngày ngày cô phải làm cơm cho bổn tọa ăn, không thể có nửa câu oán hận.”
“...” Loại chuyện như nấu cơm là không có vấn đề gì, nhưng có phải giáo chủ đại nhân anh quên mất hay không, di-nd-nl-q-đ mấy phút trước anh còn nói khối ngọc kia không có ý nghĩa gì so với ân cứu mạng anh, mấy phút sau lại có thể nói khối ngọc này thành lợi thế để anh ra điều kiện, sao anh hai mặt thế hả, khẩu phật tâm xà, người trong nhà của anh tôn đạo nào không biết.
An Cẩn Du cố gắng trấn an vô số con thảo nê mã* đang lao nhanh qua từ trong đáy lòng, hít một hơi thật sâu nói: “Còn nữa không?”
*nghĩa đen là ngựa chạy trên thảo nguyên, nghĩa bóng là câu chửi.
Niếp Quân Hạo trầm tư chốc lát, giống như đang xác định cái gì, ho nhẹ một tiếng nói: “Cuối cùng, về sau nếu bổn tọa ở lại nơi này, cô nên chú ý cái con chó kia nhà cô nhiều hơn một chút. Bổn tọa không thích chó, nhất là chó không sạch sẽ.”
“Tiền Đa Đa nhà tôi rất sạch sẽ.” An Cẩn Du nghe đến đó thì thật sự nhịn không được la lên vì công bằng của con sủng vật nhà mình.
Đáng tiếc, mỗ giáo chủ cho tới bây giờ cũng không phải là nhân vật công bằng chính trực gì, thấy An Cẩn Du nói như vậy, chỉ miễn cưỡng trả lời một câu: “Sạch sẽ nữa thì dù sao về sau cô cũng phải coi nó thật kỹ, bổn tọa không muốn thấy con chó ngu xuẩn kia ở bàn ăn thậm chí còn ở phòng ngủ với một vài chỗ ngồi nữa, nếu không, bổn tọa không thể bảo đảm không nổi cơn tức giận, trực tiếp hầm cách thủy nó thành canh thịt chó loãng.”
An Cẩn Du nghe lời nói ngoan độc của Niếp Quân Hạo, lập tức yên lặng gật đầu một cái. Ở trong mắt cô, loại người như giáo chủ ma giáo này gϊếŧ người không chớp mắt, loại chuyện như gϊếŧ người phóng hỏa đều vừa nói vừa làm, huống chi chỉ là gϊếŧ con chó. di-nd-nl-q -đôn Vì thân thể bảo bối cẩu cẩu nhà cô, không, là an nguy của thân cẩu, sau này vẫn nên để nó uất ức đợi tại trong ổ chó của nó thôi.
An Cẩn Du tự thấy những ngày tháng xui xẻo ám toán sau này, hoàn toàn không phát hiện lúc Niếp Quân Hạo phát ra những lời ngoan độc kia, trên mặt có một ít mất tự nhiên nhè nhẹ.
Sau khi hai người bắt tay giảng hòa, thần kinh An Cẩn Du hơi thư giãn ra, lúc này mới bất tri bất giác phản ứng kịp cái ước pháp tam chương mới vừa nói giống như đều xuất phát từ lợi ích của mỗ giáo chủ, những điều kiện kia nghe thế nào cũng là cô thua thiệt, quyền lợi của cô đâu?
Nhớ tới về sau không những phải ở chung một mái nhà với một người khác, còn phải mỗi ngày nấu cơm cho anh ta lại nghĩ đến một ít lượng cơm của người kia đã bằng ba phần lượng cơm ăn của cô, An Cẩn Du nhức nhối đến muốn khóc lần nữa. Nhưng, rất nhanh An Cẩn Du lại không có tinh lực lại đi so đo chuyện này, vì nếu Niếp Quân Hạo ở lại, một cái đại phiền toái khác đã theo tới rồi.
An Cẩn Du bị buộc đồng ý bán chung sống với Niếp Quân Hạo, nhưng nói như vậy, vấn đề thứ nhất cứ không hề báo trước mà xuất hiện.
Căn phòng trọ nhỏ của An Cẩn Du chỉ có một gian phòng nho nhỏ, hơn nữa quan trọng nhất là chỉ có một cái giường.
Chú ý tới điểm tệ hại này trừ An Cẩn Du ra, dĩ nhiên còn có một vị trong cuộc khác.
Niếp Quân Hạo đứng dậy mở cửa quét mắt trong trong ngoài ngoài phòng trọ nhỏ của An Cẩn Du một cái, hai mắt khẽ nheo lại, cuối cùng ôm một tia may mắn hỏi: “Đêm nay bổn tọa ngủ thế nào?”
An Cẩn Du cười khan hai tiếng, lại dồn ánh mắt đến trên mặt giường lớn duy nhất nhà mình, không cần nói cũng biết câu trả lời kia.
“...”
“...”
Hơn nửa đêm, hai người mở mắt to trừng mắt nhỏ ngăn cách cái gường. Một cơn gió lạnh men theo cửa sổ Niếp Quân Hạo mới vừa mở ra chui vào bên trong nhà, phát ra từng tiếng gào thét thê lương.
An Cẩn Du giựt giựt khóe miệng, rốt cuộc ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, chẳng lẽ tối nay mình sẽ phải ngủ chung một giường lớn với người khác hả?