Số chương: 155 chương Thể loại: Hiện đại, phản xuyên. Editor: hongheechan Converter: Ngocquynh520 An Cẩn Du, là người nhỏ mọn, tham lợi nhỏ lại thích bao che, một nhà văn tay mơ không có tên tuổi chuy …
Số chương: 155 chương
Thể loại: Hiện đại, phản xuyên.
Editor: hongheechan
Converter: Ngocquynh520
An Cẩn Du, là người nhỏ mọn, tham lợi nhỏ lại thích bao che, một nhà văn tay mơ không có tên tuổi chuyên viết văn thịt trên web, lúc rảnh rỗi thì hết đùa giỡn đàn ông đàng hoàng đến vô lễ với phụ nữ đoan chính.
Một lần ngoài ý muốn, cô bắt gặp một mỹ nam tử tuyệt sắc ăn mặc phong cách cổ đại từ.. trên trời rơi xuống. Theo nguyên tắc "không bỏ sót món lợi nào" của mình, rất nhanh anh chàng kia đã bị bắt về nhà. Thế nhưng lợi đâu không thấy, lại thấy chọc ra một đống rắc rối.
Người đàn ông hiền lành khiêm nhường kia chỉ trong một buổi sáng đã biến thành một cỗ máy chiến đấu, là nhân vật phản diện NPC, kết thúc cứu đại boss trong truyền thuyết ——Giáo chủ Ma Giáo!
"Mau nói! Đây là đâu! Dám nói sai nửa câu, mạng nhỏ của ngươi sợ sẽ không được bảo toàn nữa rồi!" Mắt phượng của mỗ Giáo chủ nhíu lại, tay bóp chặt cổ người nào đó, lộ ra hung quang.
Mỗ tham tiền: "Anh trai à, ở chỗ này, gϊếŧ người là phạm pháp."
"Yên tâm, bổn tọa xuống tay biết nặng nhẹ, có thể làm cho ngươi sống không bằng chết."
Mỗ tham tiền im lặng: ". . . . . ." Anh trai, đánh người cũng là phạm pháp, ngược đãi người càng là phạm pháp!
Kết quả là, đây chính là một người thích ham món lợi nhỏ tiện nghi tự cho là lượm được một tiện nghi lớn, không ngờ lại nhặt về một câu chuyện tình yêu khổ ép.
Bài học kinh nghiệm xương máu nói cho chúng ta biết, tiện nghi không phải bạn thích chiếm, muốn chiếm là có thể chiếm! Nhặt người rất nguy hiểm, đầu tư cần cẩn thận!
——— —————— —————— —————— —————
Ngày thứ ba bị buộc ở chung, trong nhà mỗ tham tiền.
Giáo chủ đứng ở trước bàn cơm nhìn chằm chằm hình chuyển động trong hộp hình vuông đang truyền kịch tình yêu cổ trang cẩu huyết, mắt phượng bỗng chốc nheo lại, quát lạnh một tiếng: "Bọn người Phàm Phu Tục Tử các ngươi cũng dám tự ngông cuồng khiêu chiến uy nghiêm của bổn tọa, tìm chết!"
Dứt lời, nhanh chóng cầm hai chiếc đũa gỗ trên bàn lên, hung hăng bắn tới người đàn ông áo trắng nào đó đang nói trên màn ảnh.
Răng rắc, một tiếng vang cực lớn, mỗ tham tiền nghe thấy chạy tới từ trong phòng bếp, sau khi nhìn rõ cảnh tượng bên trong nhà, một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa xẹt qua chân trời.
"A a a a, TV lớn 32 ink độ nét cao của tôi! Đây đã là đồ điện lớn cuối cùng trong nhà tôi rồi! Niếp Quân Hạo, tên phá của nhà anh, cút ngay cho lão nương!"
Kết quả là, trời vừa sáng ngày hôm sau, mỗ Giáo chủ bi thảm bị đuổi ra khỏi cửa.
Nửa giờ sau, Giáo chủ mang theo một bọc tiền trở về, làm sáng mù mắt chó của mỗ tham tiền.
Mỗ tham tiền: "Tên phá của, anh kiếm nhiều tiền như vậy ở đâu thế?"
Vẻ mặt mỗ Giáo chủ đương nhiên: "Vừa ra khỏi cửa đã gặp được cỗ xe tiêu xa, giành được."
Mỗ tham tiền: ". . . . . ." Đó không phải là tiêu xa gì cả, đó là xe chở tiền của ngân hàng! Anh trai à, cướp bóc cũng là phạm pháp! ! !
——— —————— —————— —————— —————
Rất lâu về sau, hai người dắt tay kiếm tiền, trải qua cuộc sống hạnh phúc, cực phẩm thân thích tới cửa mượn tiền.
Mỗ tham tiền khó có được hào phóng một lần, giơ tay bỏ chi phiếu một vạn tệ ra, vung lên trên người mỗ Giáo chủ.
"Ngoan, đi ngân hàng đổi tiền xu."
Mỗ Giáo chủ: "Đổi thành một đồng sao?"
Mỗ tham tiền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Một xu, chồng chất thành một đống, dùng tiền đập chết bọn họ! Ai, đầu năm nay người hào phóng lại hiểu được lấy đức báo oán như mình, thật đúng là không nhiều lắm."
Chúng thân thích: ". . . . . ."
Mỗ Giáo chủ nhướng mày lên: "Bà xã, em chắc chắn là em đang đùa bọn họ, mà không phải là đang đùa giỡn ôngxã nhà em chứ?"
Mỗ tham tiền: ". . . . . ."
——— —————— —————— —————— —————
Lại qua cực kỳ lâu về sau, một nhà hai người biến thành một nhà ba người
"Cha, mẹ lại chạy rồi!" Bánh bao nhỏ chính tông của mỗ Giáo chủ hấp tấp xông vào cửa, lớn tiếng tố cáo.
Thần thái Giáo chủ lười biếng: "Lần này lại theo người nào?"
"Thuận Phong của bất động sản Tiểu Khai!"
Giáo chủ bình tĩnh tự nhiên: "Yên tâm, tên tiểu bạch kiểm kia, dáng dấp không đẹp trai như cha, vóc người không được như cha, của cải cũng không nhiều bằng cha. Bây giờ mẹ con còn đang thăm dò một chút, nhìn anh ta không vừa mắt, thì không chạy đi được!"
"Nhưng mà, cái tên tiểu bạch kiểm đó nói nguyện ý làm ấm giường miễn phí cho mẹ."
". . . . . ."
Vèo một tiếng, bóng dáng người đàn ông có cử chỉ ưu nhã vốn vẫn ngồi ở chủ vị đã biến mất từ lâu.
"Ai, cha cũng thiệt là, đây cũng là lần thứ mấy rồi, vậy mà càng ngày càng không bình tĩnh." Một cái hố mẹ toàn dùng bẫy cha, bánh bao nhỏ nhìn cha mình nhảy lên nhảy xuống trên nóc nhà ở phía xa, vô tội buông tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ.
". . . . . ."