Chương 16: Trao Cho Anh Thêm Lần Nữa (H)

"Em yêu anh..."

Nỗi vui sướиɠ không còn là giấc mộng mị của buổi chiều hôm đó. Hắn yêu cậu, yêu bằng tình yêu chiếm hữu tha thiết điều hắn mong chờ cuối cùng cũng đã đợi được.

Ai lý giải được tình yêu? Tiêu Chiến yêu Vương Nhất Bác, đã yêu từ thuở nào rồi...

Trao nhau những nụ hôn nồng ấm giữa đồng hoa bạt ngàn , gió gió rì rào vui tai những cánh bướm bay lượn chập chờn như thời khắc xuân xanh đang nở rộ.

"Anh yêu em, Tiểu Tán. Anh yêu em từ rất lâu, cuối cùng cũng đã đợi được em"

Làm người yêu của một ông trùm hắc đạo? Cậu đã suy nghĩ rất nhiều cậu chính là mặc kệ miễn cùng người này kề vai âu yếm, cùng người này viên mãn cả đời.

Yêu anh, là điều mà Tiêu Chiến em không hối hận. Vương Nhất Bác, anh chính là kẻ cướp...

Hai năm ròng rã anh vẫn đợi câu "đồng ý" từ em bây giờ đã đền đáp xứng đáng.

"Nhất Bác..."

Ôm nhau tha thiết giữa một buổi chiều đầy ánh vàng của sắc trời chuyển thu, có anh và có em đời này mãi mãi không tách rời.

Cả hai trở về nhà, Vương Nhất Bác dành trọn cả ngày hôm nay để tự tay làm sinh nhật cậu, sinh nhật 18 tuổi của cậu và cũng chính là ngày hắn tỏ tình với cậu.

Những ngọn nến được thắp sáng xung quanh bể bơi của biệt thự, chính giữa chính là những ngọn nến xếp hình trái tim đẹp mắt.

Hắn che mắt cậu bước vào...

"Anh định cho em bất ngờ cái gì đây? Còn che mắt em nữa" cậu mỉm cười đi theo những bước chân hắn dẫn dắt vào bên trong.

"Em cứ đi theo anh"

Vào đến bên trong bể bơ đầy ánh sáng hắn gỡ tay che mắt cậu ra, Tiêu Chiến từ từ mở mắt.

Thật đẹp, mọi thứ đều lãng mạn và tinh tế. Cậu nhìn thấy trên chiếc bàn trắng tinh kia có rượu vang và bánh kem cùng trái cây đắt đỏ. Hắn bước đến nắm tay cậu hôn vào nó.

"Tiểu Tán, chúc mừng em 18 tuổi"

Cậu mỉm cười, đôi mắt nhìn xung quanh cảm xúc dâng trào khi mọi thứ đều là người cậu yêu chuẩn bị.

"Là anh chuẩn bị hết sao?" Cậu long lanh nhìn hắn.

Tim chợt đi một nhịp vì nụ cười của em. Những gì em muốn anh sẽ làm tất cả...

Hắn gật đầu sủng nịnh...

"Đẹp quá" cậu reo lên.

Có ngờ một ông trùm chỉ biết súng đạn và chết chóc như Vương Nhất Bác nay lại lãng mạn đến mức chuẩn bị bánh kem, thức ăn và trang trí tất cả chỉ vì người yêu của mình.

Hắn thấy cậu đang chìm đắm vào những ngọn nến, hắn kéo tay cậu đến chỗ nến hình trái tim kia nếu để ý kỹ một chút bên ngoài những ánh nến vàng trái tim lớn đó có một ngọn nến biểu thị cho dấu chấm phía dưới. Nó hoàn toàn trùng với nốt ruồi nơi khoé miệng cậu mà hắn say mê.

Một chân hắn khuỵ xuống, Tiêu Chiến to tròn đôi mắt nhìn hắn má cậu đỏ ửng khi Vương Nhất Bác móc trong túi ra một hộp đen nhỏ bằng nhung đưa ra. Hắn nhẹ nhàng mở ra bên trong chính là cặp nhẫn mang tên "Vương Tiêu" bằng đá cẩm thạch quý giá.

"Anh..." cậu ngập ngừng.

"Lấy anh được không? Tiểu Tán! Anh không hoàn hảo như những người khác nhưng tình yêu của anh đối với em nó sẽ là tình yêu hoàn hảo nhất..."

Nơi khoé mắt cậu chảy ra một dòng lệ, hắn vội đóng hộp lại đứng lên dỗ dành cậu vì thấy cậu khóc.

"Em đừng khóc, anh làm em sợ rồi phải không? Anh xin lỗi Tiểu Tán"

Cậu được hắn ôm vào lòng, hắn hôn vào tóc cậu mùi hương thoang thoảng xộc vào khứu giác của hắn. Cậu không trả lời chỉ là xúc động đến nỗi chẳng nói được gì.

"Tiểu Tán..."

Cậu không để hắn nói cậu vòng tay ôm hắn chặt lại.

"Tình yêu hoàn hảo...em cũng sẽ cho anh"

"..."

Vương Nhất Bác ngưng lại một chút sau đó mỉm cười hạnh phúc đến nheo cả mắt lại ôm lấy eo cậu như chẳng muốn rời đi. Hắn cúi xuống nhìn người trong lòng có bao nhiêu kiều diễm. Hai ánh mắt nhu tình va vào nhau như có xung điện chạy ngang chẳng biết ai bắt đầu trước.

Nụ hôn va chạm nhanh chóng hình thành, hắn cuốn lấy môi cậu mυ"ŧ lấy đầu lưỡi yếu ớt của cậu gắt gao siết eo cậu một chút hôn bao nhiêu cũng không đủ, cậu đẩy hắn ra...

"Hôn em rồi sao lại không đeo nhẫn cho em?"

Hắn bất ngờ vì lúc nảy cậu khóc làm hắn rối ren nên quên cả việc chiếc nhẫn..

"Được, anh đeo cho em"

Cậu chìa tay ra cười trìu mến, hắn mở chiếc hộp kia ra lấy hai chiếc nhẫn ra sau đó hắn đeo lên ngón áp út của cậu chiếc nhẫn mang chữ "Vương" rồi hôn vào tay của cậu.

"Được rồi, em chính là của anh"

Cậu cười lấy chiếc nhẫn còn lại mang chữ "Tiêu" kia đeo vào ngón áp út của hắn.

"Được rồi, anh cũng là của em"

Cả hai ôm nhau, cùng nhau ngồi xuống bàn thưởng thức rượu và thổi nến bánh kem sinh nhật 18 tuổi của cậu.

Âm nhạc khiêu vũ lại vang lên, không gian lại nóng lên hơn. Tay ôm lấy eo cậu đung đưa theo từng tiếng nhạc êm ái. Hắn ngậm lấy vành tai cậu.

"Anh yêu em..." hơi thở nóng phả vào trong tai cậu. Tiêu Chiến bị nhột nên rụt cổ lại một chút.

Đầu cậu nằm trong ngực hắn mà di chuyển theo từng bước chân. Cậu rời khỏi ngực hắn nhìn hắn theo phương diện gần nhất.

"Em cũng yêu anh"

Vương Nhất Bác từ từ cúi người xuống, hai đôi môi lại va chạm nhau thêm lần nữa. Nụ hôn sâu lại bắt đầu...

Môi em vẫn ngọt ngào, Tiểu Tán anh yêu em đến hi sinh cả mạng sống.

Tay hắn luồn xuống đùi cậu bế xốc cậu lên nhưng hai đôi môi vẫn không rời nhau. Hắn bế cậu từ từ đi vào phòng ngủ thả cậu trên chiếc giường lớn...

Cả hai buông môi nhau ra, Tiêu Chiến nắm lấy tay hắn để trên ngực mình.

Trong đáy mắt em chỉ có anh, Vương Nhất Bác liệu sau này dự cảm không lành của em có thành sự thật không anh? Nếu đổi lại tình thế em chỉ muốn gặp anh sớm hơn.

"Cho anh" hắn trầm giọng hơi thở du͙© vọиɠ bắt đầu.

Tiêu Chiến ngại ngùng quay đầu sang chỗ khác tránh đi ánh mắt đó. Hắn xoay cằm cậu lại.

"Tiểu Tán, cho anh được không?"

Còn phải có sự đồng ý nữa sao? Lần đầu tiên của em bị anh lấy đi rồi đó ông trùm à!

Cậu không trả lời chỉ hôn vào môi hắn rồi buông ra. Được sự đồng ý ngầm của cậu hắn mỉm cười nhanh chóng cướp lấy đôi môi đó thêm lần nữa. Đầu lưỡi chiếm trọn mọi ngóc ngách trong khoang miệng cậu.

"Ưʍ.."

Môi lưỡi triền miên, vị ngọt của nước bọt truyền sang cho nhau hắn đưa tay luồn vào trong áo cậu xoa nắm chiếc eo nhỏ đáng yêu kia. Tiêu Chiến rời môi hắn thở dốc nơi khoé miệng cậu chảy ra một vệt nước óng ánh da^ʍ mỹ.

"Nhất Bác..."

Phút chốc chiếc áo trên người cậu đã nằm trên đất. Vương Nhất Bác nhìn thân thể cậu.

"Tiểu Tán, em thật đẹp"

Cậu đỏ mặt đánh vào ngực hắn...

"Lưu manh"

Vương Nhất Bác mυ"ŧ lấy hai hạt đậu trên ngực cậu mọi thứ trên người cậu hắn đều để lại dấu vết. Quần của cậu sau đó cũng rời đi. Vương Nhất Bác cởϊ áσ của mình đi quăng xuống sàn. Cơ thể hắn vạm vỡ tay cậu sờ nơi ngực hắn rồi nhìn hắn cả hai mỉm cười nhìn nhau trong đêm tối tĩnh mịch.

Dằn vặt cả đêm cậu ưỡn người rêи ɾỉ khi ngón tay hắn chạm vào vùng cấm địa nơi cậu.

"A...ưʍ...Nhất Bác...ưn"

"Tiểu Tán, một chút nữa nếu có đau em hãy cắn lấy tay anh" hắn đưa bắp tay kề trên miệng cậu.

Thêm một ngón tay được đâm vào mật hoa, Tiêu Chiến lắc đầu kịch liệt.

"Nhất Bác, em đau" giọng cậu run run.

Mật hoa kể từ năm 16 tuổi đến nay chưa chạm vào một lần nào nữa thì đã khép chặt đến mức nào rồi. Nay bị ngón tay khai phá khiến cậu có chút đau đớn.

"Ah...ha...Nhất Bác"

Vương Nhất Bác hôn môi cậu,mυ"ŧ lấy lưỡi cậu rồi rời ra.

"Tiểu Tán"

Ba ngón tay khuấy đảo nơi đó làm cho Tiêu Chiến quen dần kɧoáı ©ảʍ bắt đầu đánh úp.

Nơi hậu huyệt chảy ra một chút nước rỉ xuống giường, hắn cảm thấy khuếch trương đã đủ liền rút ba ngón tay ra. Cự vật của hắn giương cao lên hắn mau chóng cởϊ qυầи vướng víu của mình ra.

Trong cơn mê hồ Tiêu Chiến nhìn thấy cự vật của hắn. Nếu so với ba ngón tay của hắn thì nó còn lớn gấp bội cậu sợ hãi lắc đầu. Tay hắn xoa nắn hai cánh mông cậu.

"Nhất Bác, em...em không làm...hic...em đau" cậu khóc.

Hắn thở mạnh cúi xuống trấn an cậu.

"Ngoan, anh sẽ nhẹ nhàng. Tiểu Tán đừng khóc"

Cậu cảm nhận được côn ŧᏂịŧ đang đặt trước miệng huyệt ẩm ướt của mình. Cậu bặm môi mình lại, hắn chà sát côn ŧᏂịŧ bên ngoài huyệt đạo kia.

"Ưʍ..a...ưm" cậu rêи ɾỉ một chút.

"Tiểu Tán, anh yêu em, anh yêu em.."

"...."

"Aaaaaaa"

Môi cậu bị chiếm lấy sau đó, cự vật đâm thẳng vào bên trong mật hoa khai phá tất cả qua từng lớp da.

Tay cậu bấu chặt ra giường , hai chân cậu bị hắn nâng lên cao duỗi thẳng ra co quắp lại.

"Ah...Nhất...Nhất Bác..ưʍ..a"

Đau đớn,cảm giác như bị xé toạt ra. Hắn thở dốc niềm hạnh phúc được cùng cậu ân ái đã thành sự thật trong hai năm không chạm vào cậu nay phải làm cho thoả đáng. Đại não của hắn từng dây thần kinh sung sướиɠ vì nó quá chặt co bóp lấy côn ŧᏂịŧ hắn.

"Đau...Nhất Bác...em đau quá"

"Tiểu Tán, cố một chút."

Hắn chưa động, tay lau tầng mồ hôi trên trán cậu. Tiêu Chiến ngửa cổ ra sau. Hắn động từ từ cho cậu làm quen với sự to lớn nơi cự vật kia.

"Ah..ưʍ...Nhất Bác"

Từ chậm sang nhanh, khi cậu đã quen độ to lớn đó hắn bắt đầu ra vào nhanh hơn. Tiêu Chiến rêи ɾỉ hai chân muốn rụng rời vì co hết cỡ. Tiếng rên cũng mạnh hơn.

"Nhẹ...anh nhẹ thôi"

Hắn ngưng lại, hôn trán cậu nói.

"Anh sẽ nhẹ một chút"

Hắn di chuyển chậm rãi, kɧoáı ©ảʍ trong cậu bắt đầu chạm đến, cậu hôn vào môi hắn lưỡi nhỏ vươn ra vào trong miệng hắn làm hắn bất ngờ vì thỏ con đã chủ động.

"Ah...anh...anh có thể nhanh một chút"

"Vậy...vậy anh không khách sáo"

"Ưʍ...ah....ưmmm"

Tiếng va chạm da thịt cứ thế diễn ra, nơi giao hợp tiết ra rất nhiều bạch trọc.

Đến khi cao trào cậu bắn ra nơi bụng hắn. Vương Nhất Bác cuối xuống hôn lấy môi cậu.

"Ưʍ..."

*chụt*

"Ưʍ...ah~...chỗ đó, anh...ưm"

Cậu rêи ɾỉ khi cự vật to lớn đâm mạnh vào điểm G nơi cậu làm cậu đỏ ửng cả má vì sung sướиɠ.

"Sinh con cho anh"

Một luồn dịch nóng hổi bắn thẳng vào bên trong cậu.

"Aaa" Tiêu Chiến ngửa cổ đón nhận.

Cả hai ôm nhau thở dốc không ngừng, kết thúc việc hoan ái là một nụ hôn nồng nàn đầy tình yêu.

Cậu nằm trong l*иg ngực hắn chìm vào giấc ngủ giọng nói mê man....

"Em...sẽ...sẽ sinh cho anh"

Hắn hôn trán cậu mãn nguyện, Tiểu Tán cuối cùng em đã là của anh. Em mãi là của anh, không ai có thể thay thế, đừng rời xa anh lần nào nữa vì anh mãi không thể thiếu em được nữa rồi.