Chương 7: Không thể chịu nổi

Dù thế nào cũng không thể mặc bộ đồ này ra ngoài, Mặc Tiểu Nhiễm nhìn xung quanh, cuối cùng chú ý đến bộ âu phục duy nhất được đặt trên tủ cách đó không xa.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Mộng Hàn vì một người phụ nữ mà không kiềm chế được bản thân.

Tiêu Mộng Hàn nghiến răng, có lẽ anh nên xông ra hành hạ cô gái gây họa đó thêm một chút, nhưng anh không thể, nỗi đau của nhà họ Tiêu gây cho anh quá đủ rồi.

Anh gượng cười, mở nước lạnh hết cỡ, những giọt nước không ngừng rơi trên mái tóc, cơn đau vẫn chưa thể nguôi ngoai phần nào.

“Chết tiệt.” Anh trầm giọng chửi rủa, bàn tay to lớn siết chặt thành nắm đấm hung hăng đập vào tường, trên nền gạch trắng lưu lại vết máu đỏ, trên gương mặt tuấn mỹ không chê vào đâu đó ẩn hiện một sự tranh đấu dằn vặt, trông mà khiến người ta đau lòng.

Bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới này đều có thể có lý do để tận hưởng niềm vui nam nữ với phụ nữ bao nhiêu tùy thích, có thể mặc sức gieo giống.

Duy chỉ có Tiêu Mộng Hàn không làm được, hơn ai hết anh biết rõ đây là một con mãnh thú, một khi giải phóng, kết quả là thứ anh không muốn nhìn thấy càng không muốn chấp nhận.

Tiếng nước đột ngột dừng lại, cửa phòng tắm mở ra, Tiêu Mộng Hàn bước ra ngoài, đôi mắt sâu thẳm kèm theo một sự nguy hiểm chú ý vào chiếc giường trống rỗng đó.

Trên đó có một vết lõm do một người có thân hình nhỏ nhắn đè lên tạo thành, anh lại nhìn sang chiếc tủ đầu giường, hộp đá đó đã biến mất, hiển nhiên là bị cô gái đó mang theo rời khỏi đây.

Tiêu Mộng Hàn đột nhiên bật cười, âm thanh mê hoặc đó quay cuồng trong phòng, trong tiếng cười đó như có niềm vui mà cũng như có sự nghiền ngẫm.

Nhưng rất nhanh, tiếng cười của Tiêu Mộng Hàn biến thành âm thanh nghiến răng, bộ âu phục định thay trên tủ đã biến mất, thay vào đó là một bộ tóc xù giả, trong mắt Tiêu Mộng Hàn nổi lên một cơn bão lốc mất khống chế, anh vậy mà lại nhìn nhầm người.

Bàn tay to nắm chặt thành quyền, người phụ kia dám trộm quần áo của anh đi?

Tiêu Mộng Hàn đứng ở cửa sổ cúi đầu nhìn bóng người đi ra khỏi khách sạn, rất nhanh liền nhận ra bộ vest của anh, đây là bộ vest được cắt may thủ công từ một cửa hàng đặt may của Ý, mỗi bộ vest không dưới sáu con số.

Tiêu Mộng Hàn nhíu mày quay người lại, ánh mắt rơi vào bộ âu phục anh vừa cởi ra ném vào thùng rác trong góc, vẻ mặt càng thêm khó coi, bởi vì anh chỉ muốn nghỉ ngơi tạm thời nên chỉ mang một bộ đồ để thay.

Tiêu Mộng Hàn lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt đột nhiên nhíu chặt.

Một chiếc ô tô màu trắng chạy ngang qua Mặc Tiểu Nhiễm mà không hề giảm tốc độ, cửa xe mở ra, một bàn tay cường tráng trong nháy mắt vươn ra.

“Ưm, cứu mạng.” Mặc Tiểu Nhiễm còn chưa kịp kêu lên, người đã bị kéo vào trong xe, cửa đóng lại, túi vải đen trùm lên đầu Tiểu Nhiên, sau đó một lực mạnh ập tới, thân thể Mặc Tiểu Nhiễm mềm nhũn ngã xuống.

Chiếc xe tải màu trắng đang tăng tốc lái về một hướng nhất định, tất cả xảy ra nhanh đến mức cho dù có người nhìn thấy cũng không xác định được có phải là hoa mắt hay không.

Đây là đâu nữa? Mặc Tiểu Nhiễm mở mắt ra, xung quanh đều là bốn bức tường, cô cảm thấy sau đầu đau nhức, hít một hơi đưa tay ra mò mẫm, phía sau có một cục sưng vù, thật tàn nhẫn.

Đồ đạc trong phòng rất đơn giản, một chiếc giường thô sơ, một chiếc chăn quân dụng, một phần thức ăn nhanh còn nóng hổi và một cái chai,

Mặc Tiểu Nhiễm còn nhìn thấy một cánh cửa nhỏ bên cạnh, cô cố gắng đi qua, bên trong là nhà vệ sinh, phía trên có một lỗ thông hơi rất nhỏ.

Bị giam lỏng hay bị bắt cóc? Mặc Tiểu Nhiễm cảm thấy đói, cô quấn gọn bộ âu phục trên người, không hề khách sáo mà ăn phần thức ăn nhanh và uống chai nước đó, sau đó co người lại trên giường, cô không ngủ được, trong đầu cứ hiện lên câu hỏi là ai đã bắt cóc cô.

Không ai đến tra tấn cô, cũng không ai đến gặp cô, trong căn phòng này, thứ duy nhất có thể phán đoán thời gian chính là bầu trời bên ngoài lỗ thông hơi của phòng tắm.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng khi Mặc Tiểu Nhiễm lại cảm thấy bụng đói cồn cào thì cửa phòng bị mở ra, một cái túi nhanh chóng được đút vào, cửa phòng lập tức đóng lại.

Lúc Mặc Tiểu Nhiễm từ trên giường nhảy xuống chạy tới chỉ kịp đập vào ván cửa, trong túi có một hộp cơm và nước, ngoài ra còn có một chiếc điện thoại di động.