Gương mặt như quỷ dạ xoa nhăn nhó vì đau đớn, tiếng thút thít trầm thấp xen lẫn với âm thanh cầu xin, hơi thở nhàn nhạt không ngừng tăng nhanh tiết tấu, lượn lờ quanh người Tiêu Mộng Hàn, khuấy động thân tâm đã im lặng hơn hai mươi năm của hắn.
Tiêu Mộng Hàn càng thêm căng thẳng, anh cố giữ vững tinh thần, nhưng với khuôn mặt đó, Tiêu Mộng Hàn thực sự không thể nói nên lời, hơn nữa… trong lòng đau nhói.
Đáng lẽ anh nên mở cửa và ném cô ra ngoài, cô đáng đời tự làm tự chịu, đáng lẽ anh phải gọi Hàn Dũng đến để đưa cô đi, vô số cái “đáng lẽ” mà đáng lẽ anh phải làm.
Cuối cùng Tiêu Mộng Hàn không biết làm sao, anh đi tới chỗ tủ lạnh, lấy hộp đá từ bên trong ra, bên trong có những viên đá được khách sạn đặc biệt chuẩn bị cho khách dùng chung với rượu vang đỏ.
Mỗi tế bào đều đang run rẩy, tâm trí không ngừng dâng lên cao, thế giới của cô bị tiết tấu của băng và lửa nhấn chìm, lưu truyền một vẻ đẹp không lời nào diễn tả.
Chất lỏng từ khóe mắt không ngừng chảy xuống, ý thức bị một bàn tay vô hình phá vỡ, không ngừng sa vào đầm lầy.
Cả người mềm nhũn, mặc cho cái lạnh tỏa ra từ một nơi nào đó, nuốt chửng lấy ngọn lửa nóng kia.
Một tiếng lẩm bẩm bất lực phát ra từ trong miệng Mặc Tiểu Nhiễm chậm rãi bay lên không trung, hàng mi dài run rẩy từ từ mở ra.
Mi mắt như tơ, trong đôi mắt khép hờ kia nổi lên một tầng gió nhẹ. Lần đầu tiên Tiêu Mộng Hàn cảm thấy phụ nữ có thể rất đẹp, vẻ đẹp rạng rỡ hơn cả những vì sao trên trời.
Trong lòng rục rịch, môi anh như bị ma quỷ sai khiến, anh cúi thấp xuống, khẽ đáp môi lên những giọt máu đó, bắt gặp những giọt nước mắt đang chầm chậm rơi xuống.
Cả người Tiêu Mộng Hàn cứng đờ, mùi máu tanh tràn ngập trên đầu lưỡi, đây không phải lần đầu anh nếm mùi máu.
Anh đã không nhớ rõ mình đã nếm qua mùi vị của máu bao nhiêu lần, nhưng lần này thì khác, máu của cô ngọt hơn máu của anh, có mùi thơm dịu hơn một chút.
Hai mắt bỗng chốc xuất thần, động tác Tiêu Mộng Hàn càng nhanh hơn, anh nhìn cô đang mơ màng mở mắt.
Tiêu Mộng Hàn cảm thấy cổ họng vô cùng khô khốc.
“A.” Vô số pháo hoa rực rỡ, chiếu sáng thế giới của Mặc Tiểu Nhiễm, ánh mắt mơ hồ, khoảnh khắc tươi đẹp đó nở ra từ khóe mắt, vô cùng rực rỡ.
Cô như tê liệt không còn một chút sức lực, cảm giác đột ngột vừa rồi khiến Mặc Tiểu Nhiễm không không chế được mà hét lên.
Cô không biết mình bị làm sao.
Thật lâu sau, Mặc Tiểu Nhiễm mới động đậy một chút, cô ngẩng đầu nhìn mọi thứ xung quanh, căn phòng khách sạn rộng lớn, cô vẫn còn có chút yếu ớt.
Mặc Tiểu Nhiễm cố gắng chống dậy, nghe thấy tiếng nước truyền đến từ trong phòng tắm, trên tủ đầu giường có một cái thùng đá đã được mở ra, bên trong còn có rất nhiều khối đá đang tan chảy.
Quần áo Mặc Tiểu Nhiễm mặc lúc này đã ướt sũng, cô cũng không biết là mồ hôi của mình hay là nước, cô cố gắng đứng dậy, ngoài mùi cà phê thơm nồng, căn phòng còn tràn ngập hơi thở của một người đàn ông trưởng thành, cùng với sự thờ ơ lạnh lùng khiến người ta phải cách xa nghìn dặm.
Cảm giác từ trên cao nhìn xuống tất cả chúng sinh như cái cách mà người đàn ông xa lạ đó mang lại cho cô.
Quần áo không thể mặc nữa, Mặc Tiểu Nhiễm dùng khăn tắm lau sạch quần áo, tháo bộ tóc giả trên đầu ra để lộ mái tóc dài mượt mà như thác, ngón tay thon dài vén lên một cách thành thạo kết thành một búi tóc.