Dương Tử Doanh thở dài, bà biết mình không đủ sức thuyết phục con trai mình, nhưng nếu muốn đả động đến Mặc Tiểu Nhiễm có trái tim mềm mại thì Dương Tử Doanh cảm thấy mình có thể.
Mặc Tiểu Nhiễm rửa mặt xong thì nhanh chóng đi nấu mì cà chua trứng.
Thực ra Tiêu Mộng Hàn không thích ăn cà chua, anh thà ăn mì nấu nước lọc.
Mặc Tiểu Nhiễm không thích người kén ăn, kể từ khi cô biết Tiêu Mộng Hàn không thích ăn cà chua thì mỗi lần nấu mì cô đều cho thêm cà chua và trứng gà, trước khi tắt bếp còn cho thêm chút rau thơm xanh xanh đỏ đỏ, nhìn là đã thấy muốn ăn.
Dương Tử Doanh ở trong phòng khách cũng ngửi được mùi thơm của mì cà chua trứng. Bà vui mừng nhìn con trai mình, hai mẹ con bà đúng là có mắt nhìn người, chọn được cô con dâu không tồi. Hiện giờ, những cô gái biết nấu nướng không nhiều lắm.
“Dì ơi, dì cũng ăn đi ạ, con nấu cả phần của dia nữa.”
Tiêu Mộng Hàn vừa ngửi thấy mùi cà chua thì liền muốn nhấc chân lên lầu.
“Tổng giám đốc Tiêu, anh không phải mới nói đói bụng sao? Tôi nấu cho anh bát to nhất.” Mặc Tiểu Nhiễm đứng ở bậc cầu thang, nhanh chóng chặn Tiêu Mộng Hàn lại.
“Tiểu Nhiễm, tôi, cà chua?” Tiêu Mộng Hàn xoắn xuýt, cuối cùng, dưới ánh nhìn chằm chằm của Mặc Tiểu Nhiễm, anh đành phải chậm rì rì đi về phía nhà bếp: “Mẹ, Tiểu Nhiễm làm món mì trứng cà chua ngon lắm, mẹ ăn nhiều một chút.”
“Mộng Hàn, con đói bụng, bát to này để con ăn. Lúc tới đây mẹ đã ăn sáng rồi, mẹ ăn bát nhỏ thôi.”
“Mẹ, mẹ đừng khách khí, cứ coi nơi này là nhà mình.” Tiêu Mộng Hàn định đẩy bát lớn trở về, nhưng lại bị một bàn tay nhỏ bé chặn lại.
Dương Tử Doanh tận mắt nhìn thấy Tiêu Mộng Hàn ngoan ngoãn bưng bát mì trở về, cầm đũa ăn một chút sợi mì, vừa ăn vừa cẩn thận nhặt từng miếng cà chua đỏ tươi đặt sang một bên.
“Dì ơi, cà chua có rất nhiều chất dinh dưỡng.” Mặc Tiểu Nhiễm ngượng ngùng đặt bát mì nhỏ và đũa tới trước mặt Dương Tử Doanh.
Ở ngay trước mặt mẹ của người ta mà đối xử với người ta như vậy đúng là hơi quá đáng, nhưng Mặc Tiểu Nhiễm thực sự không nhìn nổi người khác kén an.
“Chống lão hóa, làm cho làn da trắng mịn, hơn nữa, còn tốt cho hệ tim mạch, dì thích ăn cái này.” Dương Tử Doanh đưa tay nhận lấy bát đũa, trừng mắt nhìn con trai mình một cái, đúng là có phúc mà không biết hưởng.
Tiêu Mộng Hàn nhìn thấy mẹ mình ăn cà chua lanh lẹ như thế thì thực sự rất muốn gắp hết cà chua trong bát sang hiếu kính cho bà.
Mặc Tiểu Nhiễm nhìn sang một cái, Tiêu Mộng Hàn đành phải gắp một miếng cho lên miệng. Loại mùi vị vừa ngọt vừa chua kia khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
“Tiểu Nhiễm, hôm nay dì mới biết Mộng Hàn kén ăn, dì làm mẹ đúng là tắc trách quá. Tiểu Nhiễm, sau này con cho nó ăn nhiều mộc nhĩ và vừng đen một chút, để về nhà dì sẽ bảo Hàn Dũng mang tới.”
“Mẹ.”
Tiêu Mộng Hàn phản đối, tay siết chặt đôi đũa. Chỉ riêng cà chua đã khiến anh nuốt không trôi rồi, còn cái gì mà mộc nhĩ với vừng đen.
Mộc nhĩ và vừng đen đều là những thực vật mang nhiều sắc tố đen. Mặc Tiểu Nhiễm hiểu ý tứ của Dương Tử Doanh, nhận tiền tài của người thì phải diệt trừ tai họa cho người.
Mặc Tiểu Nhiễm gật đầu, làm thêm nhiều việc thì khi cô nhận tiền lương cũng không cảm thấy mềm tay.
Theo thường lệ, Tiêu Mộng Hàn đi rửa bát. Anh ăn một bụng cà chua, dạ dày khó chịu vô cùng, anh biết mình càng không thích ăn cà chua thì Mặc Tiểu Nhiễm sẽ càng làm cho anh ăn.
Anh thầm ai oán, lần sau nhìn thấy cà chua, anh nhất định phải tỏ ra thân thiết hơn cả anh em của mình.
Dương Tử Doanh ở trong phòng khác, bắt đầu nói chuyện bằng tình cảm với Mặc Tiểu Nhiễm.
Bà nói bởi vì nguyên nhân sức khỏe của mình nên không thể cho Tiêu Mộng Hàn một người em trai hay em gái, còn để Tiêu Mộng Hàn phải ra nước ngoài từ khi còn nhỏ. Là một người mẹ, bà rất tự trách, những năm này bà chỉ hi vọng gia đình có thể đoàn tụ, người một nhà quây quần ăn chung bữa cơm.
Mặc Tiểu Nhiễm trầm mặc, cô nhìn Dương Tử Doanh thì liền nhớ tới mẹ của mình. Không biết mẹ cô như thế nào, những năm này có phải cũng tự trách và áy náy như thế không? Mặc Tiểu Nhiễm bỗng nhiên ngẩn người, cố gắng nhớ lại dáng vẻ của mẹ trong trí nhớ.
Thế nhưng hình như ấn tượng duy nhất của cô về mẹ chỉ là một cái bóng lưng, một bóng lưng đi rất kiên quyết.
Mặc Tiểu Nhiễm thở dài một hơi, khẽ gật đầu, cô cảm thấy nếu như mình từ chối thì quá giả tạo. Cô bỗng nhiên nhớ tới Tuyên Bằng, bạn của cô đã cùng với người mà cô yêu nhất bước ra khỏi thế giới của cô, thế giới của cô quá vắng lặng.
“Mẹ, mẹ biết dùng chiến thuật du kích à?” Tiêu Mộng Hàn vừa ra khỏi nhà bếp đã nhìn thấy Mặc Tiểu Nhiễm gật đầu đồng ý làm con gái nuôi của mẹ mình, nếu như anh can thiệp thì sẽ khiến cô nghi ngờ.
“Về sau sẽ có một người em gái bắt nạt con, không tốt sao? Tiểu Nhiễm, về sau cứ gọi là anh Hàn.”
Tiêu Mộng Hàn thúc dục mẹ: “Vẫn cứ gọi là Mộng Hàn thì tốt hơn. Mẹ, chuyện xưng hô là chuyện giữa con và Tiểu Nhiễm, mẹ mau đi trang điểm đi, đừng tới trễ.”
Dương Tử Doanh mỗi lần tham gia yến tiệc thì đều chuẩn bị kỹ càng, ban đầu bà sẽ tới thẩm mỹ viện làm đẹp, làm spa cho da mặt, nếu có thời gian thì sẽ xông hơi toàn thân, sau đó lại làm tóc, trang điểm.
Tiêu Mộng Hàn không giơ tay lên đếm từng cái một, nhưng ánh mắt của anh đã thể hiện tất cả.
Dương Tử Doanh nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp đến giờ hẹn với chuyên gia trang điểm rồi. Thời gian hàng ngày của bà rất thoải mái, nếu không đi làm từ thiện thì sẽ đi chăm sóc sắc đẹp, hoặc chơi bài, hoặc cùng mấy người bạn đi uống trà, đi dạo phố.
“Tiểu Nhiễm, có muốn đi thư giãn với mẹ không?”
Mặc Tiểu Nhiễm lắc đầu, từ chối: “Không cần đâu dì ạ, lát nữa con còn phải dọn dẹp phòng một chút.” Mấy chuyện xa xỉ như làm đẹp này cô vẫn quên đi thì hơn.
Dương Tử Doanh cũng không miễn cưỡng nữa, bà vẫn còn có mấy lời muốn nói với Thu Hồng. Bà gật đầu, vươn tay vuốt ve mái tóc của Mặc Tiểu Nhiễm, dịu dàng nói: “Được rồi, vậy buổi tối con đi với Mộng Hàn, mẹ chờ hai con.”
Sau đó, Dương Tử Doanh quay đầu nói với Tiêu Mộng Hàn, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn một chút: “Mộng Hàn, giao Tiểu Nhiễm cho con đấy. Con phải chăm sóc con bé cho thật tốt, nếu con bắt nạt con bé, trở về mẹ sẽ bảo cha con dùng roi nói chuyện với con.”
Tiêu Mộng Hàn làm ra vẻ ghen tị: “Mẹ, con gái vừa vào cửa, mẹ đã cho con trai mẹ ra rìa rồi à? Yên tâm, nếu Tiểu Nhiễm thiếu một sợi tóc thì con nhất định sẽ chịu đòn nhận tội.”
Mặc Tiểu Nhiễm đỏ mặt, nếu như là nửa tháng trước có người nói với cô Tiêu Mộng Hàn thần bí lạnh lùng thực chất rất hài hước và trẻ con thì có đánh chết cô cũng không tin. Nhưng hiện giờ, sau những ngày ở chung thì cô lại phát hiện Tiêu Mộng Hàn thực ra cũng chỉ là một đứa trẻ còn chưa trưởng thành.
Trước khi Dương Tử Doanh đi còn quay đầu nhìn Mặc Tiểu Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, gọi mẹ một tiếng mẹ xem nào.”
Mặc Tiểu Nhiễm há miệng, nhưng lại không có cách nào gọi lên xưng hô mà từ nhỏ đến lớn cô chưa từng gọi.
Tiêu Mộng Hàn thấy thế thì vội vàng giải vây cho Mặc Tiểu Nhiễm: “Mẹ, mẹ, mẹ còn chưa đưa lì xì mà đã đòi Tiểu Nhiễm gọi là mẹ rồi? Bây giờ gọi thì buổi tối không có kịch tính nữa rồi.”
Dương Tử Doanh nhìn vẻ mặt dao động của Mặc Tiểu Nhiễm, đột nhiên cảm thấy vẻ mặt của cô rất giống một người mà bà quen biết.
Giống ai nhỉ? Dương Tử Doanh đến thẩm mỹ viện, nhìn thấy Thu Hồng thì mới nhớ ra.
Mặc Tiểu Nhiễm và Thu Hồng có vài phần giống nhau, diện mạo cũng quật cường và mạnh mẽ, nhất là mỗi khi dao động thì thực sự là giống như đúc từ một khuôn.
Dương Tử Doanh từng nói đùa Thu Hồng rằng con gái nuôi mà mình mới nhận và Thu Hồng giống như hai mẹ con, chẳng trách khi bà nhìn thấy Mặc Tiểu Nhiễm thì lại cảm thấy thân thiết như thế.
Người nói vô ý, người nghe có lòng, gương mặt Thu Hồng chợt hiện lên vẻ buồn bã, cũng rất hay làm như vô tình mà tìm hiểu tin tức của Mặc Tiểu Nhiễm thông qua Dương Tử Doanh.
Không nhiều người có họ Mặc cho lắm, Thu Hồng nhớ tới người đàn ông kia, còn cả bóng dáng bé nhỏ mới chỉ biết bò. Bà nhắm mắt lại, nhân lúc chuyên gia làm đẹp rửa mặt cho mình thì nhân cơ hội cầm khăn tay lau đi nước mắt.