Từng hạt mồ hôi trên trán men theo gương mặt chảy xuống, Mặc Tiểu Nhiễm cảm thấy mình đã lấy lại được chút sức lực, cô loạng choạng đứng dậy chạy ra cửa, cô không muốn ở lại đây thêm phút nào nữa.
Tiêu Mộng Hàn uể oải dựa vào cửa sổ, cũng không quay đầu lại, anh biết rõ phía sau đang diễn ra chuyện gì, bóng dáng nhỏ nhắn lảo đảo phản chiếu trong kính, cô đúng là nằm ngoài dự đoán của anh, là một đóa hoa hồng có gai.
Trong không khí mùi cà phê nhàn nhạt lại pha thêm chút mùi máu tanh, Tiêu Mộng Hàn thở chậm lại, anh không thích mùi máu, đặc biệt là máu người.
Anh đứng bất động ở đó, đợi cô rời khỏi nơi này chỉ còn lại một mình anh, anh thích ở một mình.
Lần này, Tiêu Mộng Hàn thất vọng rồi, bóng người ở cửa lảo đảo quay đầu lại, Mặc Tiểu Nhiễm dùng chút sức lực cuối cùng ngã ào xuống chiếc sô pha màu trắng sữa.
Cánh tay đẫm máu đang đặt trên tay vịn của ghế sô pha, lọt vào tầm mắt của Tiêu Mộng Hàn một cách rõ ràng, giọt máu đỏ tươi giống như những viên hồng ngọc óng ánh nhất, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà sáng bóng tạo thành những hoa văn giống hình hoa mai.
Mặc Tiểu Nhiễm cảm thấy rất khó chịu, cô thút thít, giống như một đứa trẻ lạc đường bơ vơ, một mình đi trên mặt đất nóng rát, cô muốn chạy, nhưng cơ thể cô thực sự không có chút sức lực nào.
Không biết trên gương mặt cô là mồ hôi hay là nước mắt, ý thức giằng co giữa tỉnh và mê, toàn thân tê dại ngứa ngáy.
Mặc Tiểu Nhiễm muốn rời đi, nhưng tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện của bảo vệ thì thào bên ngoài hành lang cho cô biết đám người đó vẫn chưa đi, cô không biết mình có thể trốn ở đâu nữa.
Cơ thể cô được nhấc bổng lên, sau đó lại bị đặt xuống, trên cánh tay có thứ gì đó đang động đậy, Mặc Tiểu Nhiễm cố gắng mở mắt ra, trước mắt cô mơ hồ có gương mặt của một người đàn ông, anh ta là ai?
“Ưm, ưʍ.” Mặc Tiểu Nhiễm mở miệng, tiếng phát ra trong cổ họng cô không phải là tên của Tuyên Bằng.
Mặc Tiểu Nhiễm thật sự muốn tìm một cái hố nào đó chui xuống, cái tiếng kêu không biết xấu hổ đó không phải của cô, càng lúc càng khó chịu, giống như có rất nhiều con kiến đang cắn cô, không có dấu vết cực kỳ khó chịu.
Tiêu Mộng Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ đau đớn, lớp trang điểm dày giống như vẽ bùa đó làm mờ gương mặt cô lúc này, vừa nhìn cảm thấy quỷ dạ xoa còn đẹp hơn cô vài phần.
Giọng nói này đúng là âm thanh của địa ngục, mấy chuyện phiền phức này trước giờ Tiêu Mộng Hàn đều quăng cho Hàn Dũng giải quyết, anh vội vàng băng bó vết thương đang chảy máu rồi đứng dậy rời đi, nhưng không ngờ có một bàn tay đang kéo lấy áo choàng của anh.
“Nóng quá.” Lý trí của Mặc Tiểu Nhiễm hoàn toàn bị đánh bại.
Cô run rẩy hướng về phía thân ảnh lạnh lùng kia, hai má theo bản năng áp vào da thịt anh, rất thoải mái.
Mặc Tiểu Nhiễm thoải mái than thở, cô muốn mát hơn thế nữa.
Mọi thứ đều xa vời, thứ rõ ràng là bản năng, càng lúc càng nhiều âm thanh phát ra từ trong miệng Mặc Tiểu Nhiễm, lan ra khắp căn phòng, hòa lẫn với sự lạnh lẽo lúc đầu, dần dần làm nóng lên hương cà phê còn sót lại.
Sắc mặt Tiêu Mộng Hàn không khỏi tái nhợt, anh không thích đυ.ng vào người khác, nhất là phụ nữ.
Bàn tay to buông thõng bên người siết chặt thành quyền, cảm giác chán ghét tích tụ bao lâu đã khiến Tiêu Mộng Hàn dùng sức đẩy người phụ nữ đang quấn lấy mình như dây leo kia ra.
Nếu cô còn tiếp tục suồng sã như thế nữa, anh sẽ không ngại mở cửa ném cô ra ngoài, để đám đàn ông hung hăng kia giải quyết cô.
Tiêu Mộng Hàn luôn cảm thấy không ai có thể hoàn toàn ép buộc người khác làm điều gì đó trái với ý muốn của mình, nếu người phụ nữ trước mặt anh ta trong sạch, sẽ không bị bỏ thuốc, hoặc là bản thân cô ta tự nguyện uống, dù sao cũng có không ít phụ nữ thích dùng bản thân mình ra để đổi lấy tiền hay những thứ xa xỉ.
Không biết vì sao, Tiêu Mộng Hàn có chút buồn bực, nhấp một ngụm cà phê đã nguội lạnh trong cốc, cảm thấy không những không thỏa mãn được cơn khát ngày càng tăng trong cổ họng, mặt mày nhăn nhó.
Một giọng nói đau đớn đè nén từ phía sau truyền đến, Tiêu Mộng Hàn khẽ quay đầu lại.