Nói xong, Tiêu Mộng Hàn lại tiếp tục vùi đầu vào đống văn kiện, thậm chí còn chẳng nhìn Mặc Tiểu Nhiễm cái nào.
Phòng sách nhanh chóng khôi phục lại vẻ yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng lật văn kiện, tiếng bút sột soạt ký tên lên mặt giấy.
Hàn Dũng đứng bên ngoài phòng sách nhìn một chút, sau đó im lặng lùi ra sau, rời đi. Hình ảnh ở bên trong hài hòa như vậy, anh cảm thấy mình gây ra bất cứ âm thanh nào cũng đều là tạp âm. Hàn Dũng cảm thấy hơi thất thần, đúng lúc này, điện thoại của anh lại vang lên. Linda - người phụ nữ vẫn đang tìm kiếm Tiêu Mộng Hàn khắp thành phố.
Linda uống nhiều quá, bây giờ đang bị mấy tên côn đồ trong quán bar dây dưa kéo lại.
Cô ấy không thoát nổi, những người đó nắm tay cô áy muốn kéo đi. Linda cũng rất thông minh, không công khai gọi điện thoại mà chỉ âm thầm bấm số điện thoại của Hàn Dũng, sau đó để anh ấy nghe được tình huống nơi này, trong lúc từ chối bọn chúng còn cố tình đọc ra tên quán bar.
Hàn Dũng nghe được mấy lời nói lộn xộn và tục tĩu trong điện thoại thì cảm thấy đau đầu vô cùng. Linda quả nhiên không phải là một người yên tĩnh, mới vừa ra khỏi đồn cảnh sát thì đã dây phải nhóm côn đồ kia.
Nếu như Linda bị mang đi thì Hàn Dũng có thể tưởng tượng được ngày mai sẽ xuất hiện một tin tức, cô gái nào đó bị mấy tên côn đồ bắt nạt tại một khách sạn nào đó. Nghĩ là thấy đau đầu, Hàn Dũng quay đầu nhìn căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, ngón tay siết chặt điện thoại di động, cuối cùng vẫn ngồi vào xe.
Hàn Dũng cũng biết mình không thể nào thực sự máu lạnh vô tình với Linda được, dù sao thì bố của Linda cũng đã từng chăm sóc Hàn Dũng.
Linda không ngừng bị mời rượu, còn uống phải rượu có trộn thuốc. Lúc này, mấy người đàn ông thay nhau mời rượu cô, cô đã không còn phân biệt được người đàn ông trước mắt mình là ai nữa rồi, chỉ nhớ rõ mình tới đây là để tìm Tiêu Mộng Hàn.
“Anh Hàn, anh Hàn, anh ở đâu, anh không thích Linda nữa rồi.”
Mấy tên côn đồ nháy mắt với nhau, có kẻ đã sớm chạy ra lái một chiếc xe minibus tới trước cửa quán bar. Một người đi thanh toán hóa đơn, hai người còn lại nhanh chóng đưa Linda đang say xỉn ra ngoài. Có mấy người nhìn thấy tình cảnh này nhưng cũng không muốn nhiều chuyện, đây đều là những người lăn lộn lâu ở chỗ này, đắc tội bọn họ cũng không tốt.
Khi Hàn Dũng chạy đến thì Linda đang bị đẩy lên xe, anh thậm chí còn chưa dừng hẳn xe đã lập tức nhảy xuống, đá thẳng một cái vào tên đàn ông đang thừa cơ sờ soạng Linda, sau đó duỗi tay kéo cô xuống.
Lúc này cả người Linda mềm như sợi bún, toàn thân không có chút sức lực nào, cả người thuận thế ngã nhào vào lòng Hàn Dũng, hai tay tự nhiên ôm lấy cổ anh, dụi đầu cọ lên mặt anh.
Mấy người còn lại nhìn thấy con vịt dâng đến tận miệng rồi còn bay mất thì tức giận vung gậy về phía Hàn Dũng. Hàn Dũng có mối lo ngại, không thể tiết lộ thân phận của Linda được, chỉ có thể tìm cơ hội đưa Linda đi.
Một mình Hàn Dũng dư sức đối phó với mấy người này, nhưng trên thân vẫn còn Linda đang quấn lấy anh như một con rắn nữa.Có mấy lần Hàn Dũng phải dùng thân thể của mình chắn cho Linda khỏi ăn vài gậy, mấy người kia nhìn ra thì lập tức tìm kiếm cơ hội để đánh lên người Linda, sau đó lại nhân lúc Hàn Dũng che chở Linda mà vung mạnh gậy đập lên người anh.
Cách đó không xa, bỗng nhiên vang lên một tiếng cười. Sau đó, một bóng dáng màu trắng lách mình đi ra, trong chốc lát, mấy người đàn ông vừa rồi còn cầm gậy hung hăng đánh Hàn Dũng đã ngã nhào ra đất, rêи ɾỉ không ngớt.
“Ôi, thế này không được đâu, vừa rồi còn hung hăng lắm cơ mà.” Miêu Tư Khanh dùng chân đá bay mấy kẻ muốn đưa Linda đi, lộ ra vẻ mặt chưa đánh đã tay mà nhìn về phía Hàn Dũng: “Người phụ nữ của anh à? Tửu lượng không ổn chút nào, uống say là nhìn ai cũng gọi “anh”. Lần sau tốt nhất là anh để ý cô ấy một chút, à đúng rồi, trong rượu mà cô ấy uống còn bị đám người kia bỏ thuốc vào nữa, anh đưa người trở về là có thể hưởng phúc rồi.”
Miêu Tư Khanh nói xong thì vẫy tay với Hàn Dũng một cái, quay người đi vào trong ngõ hẻm bên cạnh. Anh ta chỉ là tình cờ nhìn thấy mọi chuyện, nên thuận tay phát tiết những phẫn uất tích tụ trong lòng mà thôi. Haizz, hôm nay không đợi được điện thoại của Mặc Tiểu Nhiễm, Miêu Tư Khanh rất phiền muộn, bà nội của anh ta lại quản nghiêm, anh ta càng buồn bực hơn.
Nhìn thấy người đàn ông mặc đồng phục y tá vẫy tay rời đi, Hàn Dũng cảm thấy dở khóc dở cười, thế giới này làm sao thế?
Nhưng Hàn Dũng đã nhanh chóng không cười được nữa, bởi vì Linda đang cởϊ qυầи áo ở ngay ngoài đường, không phải cởϊ qυầи áo của cô, mà là của anh.
Hàn Dũng lập tức lôi kéo Linda lên xe, quần áo của anh sắp bị xé thành từng mảnh rồi. Anh nhìn gương mặt đỏ bừng và dáng vẻ bất thường của Linda, lập tức nhớ tới người đàn ông y tá kia vừa nói, sắc mặt Hàn Dũng lập tức đen sì.
Bây giờ anh bóp chết Linda còn kịp không?
Xe phóng nhanh như chớp, Hàn Dũng cuối cùng cũng về được đến nhà trước khi quần áo trên người bị Linda lột sạch. Anh không quan tâm được chuyện có bị camera giám sát dưới nhà ga quay được hay không, lập tức bế Linda về nhà mình, ném cô vào trong bồn tắm. Hàn Dũng lập tức mở nước lạnh, ấn cô vào bồn.
“Hàn Dũng, anh muốn gϊếŧ người.” Nước lạnh khiến Linda tỉnh táo lại một chút, giây tiếp theo đã hét ầm lên.
Trời ạ, cô khó chịu quá, thân thể như thiêu như đốt, nhưng nước lạnh lại kí©h thí©ɧ đến mức khiến thân thể cô run rẩy không ngừng. Cô giãy dụa, nhưng Hàn Dũng vẫn nhất quyết ấn cô vào trong bồn tắm.
Hàn Dũng trầm mặc, vẻ mặt lạnh lùng, nếu như anh còn tiếp tục dung túng cho Linda nữa thì cô chắc chắn sẽ đâm thủng cả trời.
“Hàn Dũng, tên khốn khϊếp, đồ đàn ông xấu xa, tôi biết rồi. Ha ha ha, anh thích tôi, anh không cho tôi đi tìm Tiêu Mộng Hàn bởi vì anh ghen, anh đúng là người đàn ông đáng thương! Tên ghê tởm này!” Linda gào thét, cũng không còn để ý đến chuyện duy trì hình tượng cao ngạo thường ngày nữa, cởi giày cao gót ném về phía Hàn Dũng. Hàn Dũng nghiêng đầu tránh né, tránh được đầu nhưng lại bị đập lên vai.
Nước trong bồn tắm văng khắp nơi, cả người Linda ướt sũng, Hàn Dũng cũng chẳng khá hơn chút nào, bả vai đau rát, vô cùng chật vật. Anh tức giận ném Linda vào trong bồn tắm, quay người muốn đi ra ngoài, lại không ngờ cô bỗng vươn tay ôm lấy eo anh.
“Mộng Hàn, em thích anh, sao anh lại không tới gặp em? Nhất định là vì cái tên đáng ghét Hàn Dũng kia, anh ta không nói với anh là em tới, Mộng Hàn, đừng đi, đừng đi.”
Anh giãy dụa một lúc vẫn không tránh thoát được, ngược lại còn khiến Linda liều mạng ôm chặt hơn.
“Linda, cô nhìn cho rõ ràng, tôi là ai?”
“Mộng Hàn,” Linda cười ngốc nghếch, mở đôi mắt to tròn mông lung nhìn Hàn Dũng, ý cười càng thêm rạng rỡ: “Tiêu Mộng Hàn.”
Hàn Dũng đen mặt, tại sao bản thân lại đi trêu chọc ma nữ này chứ. Hai tay anh nắm lấy bả vai Linda, nhớ đến đôi phu thê tình thâm Tiêu Mộng Hàn và Mặc Tiểu Nhiễm đang ở trong phòng sách biệt thự thì cười khổ, nói với Linda: “Người phụ nữ mà Tiêu Mộng Hàn thích không phải là cô, Linda, cô đừng hi vọng nữa, ngày mai trở về đi. Nếu như cô không về thì tôi sẽ gọi điện thoại để bọn họ tới trói cô đưa về. Tiêu Mộng Hàn và cô không có khả năng đâu.”
“Mộng Hàn, anh thích ai? Có phải có con hồ ly tinh nào nhân lúc em không có ở đây đã tới quyến rũ anh không? Anh nói đi, Mộng Hàn.”
Linda quấn lấy Hàn Dũng khiến anh bực bội. Anh không muốn giải thích nguyên nhân với một người phụ nữ đang thần trí mơ hồ như thế này.
Trong lúc xô đẩy, hai người ngã ra đất. Linda lập tức hôn lên môi Hàn Dũng, bàn tay nhỏ nhắn vội vàng cởϊ qυầи của Hàn Dũng. Cô muốn trở thành người phụ nữ của Mộng Hàn, trong lòng thầm nghĩ: Như thế này thì những con hồ ly tinh đó sẽ không thể cướp Tiêu Mộng Hàn đi được.
Hàn Dũng không biết vì sao lại không đẩy Linda ra, sau này anh cũng nhớ về chuyện này vô số lần, vẫn không thể hiểu được tại sao hôm đấy mình lại không đẩy Linda ra. Sau đó, những chuyện không nên xảy ra đều đã xảy ra rồi, thân thể dây dưa, hơi thở hòa quyện, từ dưới đất lên giường, quần áo tán loạn, hơi thở hổn hển. Đêm càng lúc càng khuya, khuya đến mức có thể thấm ra những giọt nước đen kịt.