Mặc Tiểu Nhiễm quay đầu lại, chăm chú nhìn Tiêu Mộng Hàn, giọng nói của cô nhẹ nhàng mà kiên định: “Anh có thể cho tôi một câu trả lời không? Tổng giám đốc Tiêu, giữa chúng ta có loại giao dịch như thế à? Tôi biết hỏi câu này sẽ rất ngu ngốc, nhưng tôi muốn để cho chính tôi tin tưởng tôi sẽ không làm ra loại chuyện vứt bỏ bản thân như thế này.”
“Tiểu Nhiễm, em là cô gái tốt.” Tiêu Mộng Hàn nghe thấy giọng nói của chính mình, anh cảm thấy rất xa, giống như là đến từ thế giới khác vậy: “Bọn họ không hiểu em, có cần tôi đi giải thích cho bọn họ không?”
Mặc Tiểu Nhiễm lắc đầu, gương mặt khẽ lay động, nước mắt lập tức giống như những viên chân trâu rơi xuống. Cô không ngăn được nước mắt, không phải bởi vì chính bản thân cô, mà là vì tình yêu của cô và Tuyên Bằng.
Đã từng khắc cốt ghi tâm đến như thế, cô không tin Tuyên Bằng lại phản bội mình. Thế nhưng sự thật mà cô đã nhìn thấy, đã nghe thấy, đều là anh ta không yêu cô. Cô không bao giờ nghĩ mình sẽ vì một bản tin mà bán rẻ thân thể của mình, nhưng Vương Dĩ Linh lại nói với cô như vậy.
Mặc Tiểu Nhiễm không có cách nào mở miệng hỏi Tuyên Bằng có đúng mọi chuyện là như thế hay không, có phải sáng sớm đã gặp cô vào hiệu thuốc mua thuốc tránh thai hay không?
Tiêu Mộng Hàn lấy khăn tay lau nước mắt cho Mặc Tiểu Nhiễm, cô lại quay đầu tránh đi, thân thể lảo đảo như muốn ngã, nhìn về phía trước đã không còn lại bóng dáng chiếc xe, mãi cũng không nhúc nhích.
Trước kia Tuyên Bằng sẽ ôm lấy cô như chân trâu bảo bối, sau khi hôn lên mặt cô thì sẽ vùi đầu vào cần cổ cô, hít sâu một hơi rồi thấp giọng nói: “Tiểu Nhiễm, chúng ta lập tức kết hôn, tối nay sẽ động phòng.”
Khi đó Mặc Tiểu Nhiễm luôn cười đùa mà đẩy Tuyên Bằng ra. Cô sợ nhột, cô nói được, bây giờ chúng ta bái trời đất, sau đó lập tức động phòng.
Sau đó Tuyên Bằng sẽ nhào đến cắn cô, cô biết anh ấy muốn tổ chức cho cô một buổi hôn lễ long trọng, nhưng hiện tại anh ấy lại không có năng lực như vậy.
Những hình ảnh ngọt ngào kia càng lúc càng mơ hồ, càng lúc càng xa xôi, giống như cô có làm thế nào cũng không thể giữ lại được.
“Tiểu Nhiễm?” Tiêu Mộng Hàn vươn tay muốn ôm lấy Mặc Tiểu Nhiễm, Mặc Tiểu Nhiễm lảo đảo muốn tránh đi, lại không ngờ thân thể mình nhoáng một cái đã không đứng vững. Một giây sau, cả người cô liền ngã quỵ xuống đất.
Bóng tối bao trùm lên thế giới của cô, Mặc Tiểu Nhiễm cảm thấy như thế này cũng tốt. Cô cứ thế mà ngủ, không cần phải tỉnh lại, cũng không cần phải điều tra về chân tướng càng ngày càng mơ hồ.
Tiêu Mộng Hàn ôm lấy Mặc Tiểu Nhiễm, đột nhiên cảm thấy bản thân mình rất tàn nhẫn. Anh đưa tay ôm chặt cô vào lòng, nhẹ giọng nói nhỏ: “Tiểu Nhiễm, em thiếu thốn hạnh phúc, tôi đến bù đắp cho em, được không?”
Không có câu trả lời, sắc mặt tái nhợt của Mặc Tiểu Nhiễm đong đầy nước mắt, khóe môi có dấu răng rõ ràng, còn có vết máu đỏ tươi. Cô không nghe được lời khẩn cầu của Tiêu Mộng Hàn, cô muốn đuổi theo để quay trở về quá khứ, trở lại thế giới của cô và Tuyên Bằng.
Thế nhưng quay đầu lại thì lại phát hiện thế giới kia đã sụp đổ, cô chẳng còn chỗ đứng nữa.
Khi Mặc Tiểu Nhiễm tỉnh lại thì sắc trời đã tối. Cô nhất thời hoảng hốt, không biết bản thân đang ở nơi nào, mãi đến tận khi có một mùi thức ăn bay tới bên mũi cô.
“Cô tỉnh rồi à?” Hàn Dũng bưng đồ ăn đi tới, anh nhìn thấy Mặc Tiểu Nhiễm thẫn thờ thì trái tim như quặn thắt lại. Anh ấy đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra, nhưng lại không thể làm được gì.
“Nơi này là?”
“Biệt thự của Mộng Hàn, cô đã mệt lắm rồi, ăn chút gì đi.” Vẻ mặt Hàn Dũng hơi quái dị, đây là đồ Tiêu Mộng Hàn nấu, nhưng Hàn Dũng không nói.
Mặc Tiểu Nhiễm không có tâm trạng hỏi, cũng không muốn ăn. Cô chỉ muốn nằm, nhắm mắt lại, không muốn nghĩ gì cả, thế nhưng cô biết điều đó là không thể, cô vẫn phải tiếp tục sống.
“Tiểu Nhiễm, cô cân nhắc đến chuyện làm trợ lý của Tổng giám đốc Tiêu đi, được không? Giúp cậu ấy sắp xếp tài liệu, gần đây công việc của tôi khá nhiều, tạm thời không thể nào sắp xếp được thời gian. Cô cũng biết đấy, cậu ấy không thích xuất hiện trước mặt công chúng.”
Hàn Dũng nhìn thấy Mặc Tiểu Nhiễm cúi đầu ăn thì vắt óc suy nghĩ xem nên dùng lý do gì để thuyết phục cô.
“Được.”
“Được?” Hàn Dũng kinh ngạc, cô đồng ý một cách dễ dàng như vậy!
“Ừm.” Mặc Tiểu Nhiễm gật đầu, nuốt một miếng cơm rồi ngẩng đầu nhìn Hàn Dũng, mỉm cười với anh ấy: “Đồ ăn ngon lắm.”
Cho dù là bất cứ lúc nào thì Mặc Tiểu Nhiễm cũng đều sẽ sống tốt, sẽ không dễ dàng cúi đầu. Cô biết nếu như cô từ bỏ chính mình thì làm gì có ai có thể yêu thương cô?
Trong lòng Hàn Dũng đột nhiên cảm thấy hơi nghẹn ngào, có lẽ cô thậm chí còn chẳng ăn được ra mùi vị gì. Nụ cười gượng gạo trên gương mặt của cô khiến Hàn Dũng vô cùng đau mắt, mặc dù anh ấy không phải là nhân tố trực tiếp nhất tạo thành tình cảnh của cô bây giờ, nhưng cũng không thể tránh khỏi có liên quan.
“Anh ấy đâu?’ Mặc Tiểu Nhiễm hỏi Hàn Dũng, nhìn thấy ánh mắt Hàn Dũng lộ ra vẻ kinh ngạc thì cô đột nhiên cảm thấy tất cả mọi chuyện đều hơi không được chân thật.
Tại sao chỉ trong vòng chưa đầy một tháng ngắn ngủi mà thế giới của cô đã bị phá vỡ hoàn toàn.
“Cô đang hỏi Mộng Hàn à? Cậu ấy đang ở trong phòng sách xử lý văn kiện, mấy ngày nay tích tụ nhiều văn kiện lắm, chắc là phải làm việc suốt đêm. Haizz, Tiểu Nhiễm, cô đi đâu đấy, thân thể cô vẫn còn yếu!” Hàn Dũng nhìn thấy Mặc Tiểu Nhiễm đứng dậy xuống giường thì vội vàng lên tiếng ngăn lại. Tiêu Mộng Hàn đúng là đang xử lý văn kiện, nhưng lỡ như Mặc Tiểu Nhiễm nhìn thấy tay của anh thì sao?
“Anh rửa bát đĩa đi, tôi đi làm việc, giúp đỡ Tổng giám đốc Tiêu xử lý văn kiện.” Mặc Tiểu Nhiễm đi chân trần trên thảm, lòng bàn chân cọ lên lớp nhung mềm mại, hơi ngưa ngứa.
Mặc Tiểu Nhiễm hít sâu một hơi, trong không khí ngoại trừ mùi thơm của thức ăn thì còn có thêm một mùi thơm khác. Cô hít thở sâu một chút.
“Là hương hoa lan sau biệt thự đấy, Mộng Hàn thích hương hoa lan nên phía sau cũng trồng mấy cây.” Hàn Dũng đi bên cạnh Mặc Tiểu Nhiễm, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô thì trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Hàn Dũng không biết lúc trước cô gặp được Tiêu Mộng Hàn như thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không phải là một Mặc Tiểu Nhiễm khóa chặt trái tim mình lại như bây giờ.
“Hoa lan chắc chắn rất đẹp.” Mặc Tiểu Nhiễm vẫy tay với Hàn Dũng, đi tìm phòng sách của Tiêu Mộng Hàn. Cô không biết là phòng nào, nhưng cứ tìm phòng nào sáng đèn là nhất định không sai.
Cô rất thông minh, Hàn Dũng nhìn Mặc Tiểu Nhiễm đứng trước phòng sách của Tiêu Mộng Hàn. Cửa không đóng, Hàn Dũng biết đó là Tiêu Mộng Hàn đang đợi Mặc Tiểu Nhiễm tới, mấy cái lo lắng của mình đều là dư thừa.
Hàn Dũng bưng bát đi về phía nhà bếp, trong lòng tự nói với chính mình, thực ra như thế này cũng rất tốt.
Trong phòng sách rộng rãi, Tiêu Mộng Hàn vùi đầu vào trong đống văn kiện. Mấy ngày nay anh đều không xử lý được nhiều công việc, đến giờ văn kiện đã chất thành núi.
Mấy sợi tóc mảnh rủ xuống trước trán, che đi gương mặt hoàn mỹ cương nghị. Nhìn từ góc độ của Mặc Tiểu Nhiễm thì Tiêu Mộng Hàn lúc này giống như một pho tượng hoàn mỹ, ngồi dưới ánh đèn mà tɧẩʍ ɖυyệt đế quốc thương nghiệp của anh.
Tiêu Mộng Hàn biết Mặc Tiểu Nhiễm tới, tiếng bước chân của cô rất nhẹ, anh cảm thấy chắc chắn là cô không đi dép. Đôi chân trắng trẻo tinh xảo giẫm lên tấm thảm, anh có thể tưởng tượng được cô di chuyển quanh co thế này, chiếc bút đang phê duyệt văn kiện hơi ngừng lại.
Tiêu Mộng Hàn cảm nhận được hơi thở của cô, rất rõ ràng và nhẹ nhàng, anh có thể suy đoán ra tâm trạng của cô lúc này rất bình tĩnh. Còn về chuyện bên dưới về ngoài bình tĩnh đó có phải là sóng dữ hay không thì Tiêu Mộng Hàn không muốn tìm tòi nghiên cứu.
“Hàn Dũng mang cơm tới cho em à?” Tiêu Mộng Hàn không ngẩng đầu lên, trực tiếp hỏi, anh biết Mặc Tiểu Nhiễm đã đứng trước bàn của mình.
“Tôi ăn no rồi, bây giờ bắt đầu làm việc.” Mặc Tiểu Nhiễm chống tay lên bàn đá cẩm thạch, nhìn Tiêu Mộng Hàn sắp bị đống văn kiện che mất thì không nói nên lời, xem ra làm tổng tài cũng không phải chuyện đơn giản.
Tiêu Mộng Hàn không nói thêm bất cứ lời dư thừa nào, lập tức phân phó Mặc Tiểu Nhiễm phân loại cho mình những văn kiện còn chưa tɧẩʍ ɖυyệt, căn cứ theo loại hình mà phân loại, cái nào anh cần đọc kỹ, cái nào anh chỉ cần ký tên.