“Khanh Nhi, lần sau cháu còn lề mề chậm chạp đối với bệnh nhân, bà sẽ gửi cháu về quê, không được ở đây nữa.”
“Bà, cháu không có, cháu thực sự muốn làm bạn cùng Nhiễm Nhiễm, từ trước đến giờ con vẫn chưa từng có bạn bè.” Giọng nói của Miêu Tư Khanh vài phần khách nghị và uất ức.
Anh cúi đầu, hoàn toàn là bộ dáng một đứa trẻ đứng trước mặt bác sĩ Miêu, lần đầu tiên nói “không” với bà.
“Cháu, khụ, khụ.” Bác sĩ Miêu ho đến đỏ mặt, bà nhìn Miêu Tư Khanh, trong lòng thở dài, bà chỉ không nghĩ tới người tóc trắng tiễn người tóc đen, cho dù như vậy, Khanh Nhi vẫn không có tránh né số phận lón nhất của cuộc đời nó.
Bác sĩ Miêu đứng lên đi tới phía buồng ngủ, cháu trai của bà đã dự tính, xem xem có thể tránh được số phận hay không.
Vẫy vẫy tay, bác sĩ Miêu ngăn Miêu Tư Khanh giúp cô: “Bà khát rồi, cháu đi đung nước đi.”
“Vâng, bà.” Miêu Tư Khanh gật đầu, tầm mắt rất nhanh nhìn tấm màn che ở cửa, trong tim có chút cảm giác mất mát, vừa rồi anh ta và Mặc Tiểu Nhiễm ở cùng nhau, thực sự rất vui vẻ.
Tiếng cười của cô, khuôn mặt nhỏ đáng yêu, còn có làn da mềm mại, hoàn toàn khác với anh, Miêu Tư Khanh có hơi thất thần.
Tiêu Mộng Hàn kiên trì không để Mặc Tiểu Nhiễm ở lại căn nhà lúc đầu nữa, anh cho cô hai lựa chọn, đi biệt thự nhà họ Tiêu, hoặc là ở cùng anh, Hàn Dũng ở đó cũng không thể.
“Tôi có thể tìm thuê một căn phòng.” Mặc Tiểu Nhiễm cái nào cũng không muốn chọn.
Tiêu Mộng Hàn quay đầu nhìn Mặc Tiểu Nhiễm một hồi, anh mắt sâu lắng như hồ nước khiến da đầu Mặc Tiêu Nhiễm tê dại, anh để Mặc Tiểu Nhiễm lựa chọn, lái xe, anh trực tiếp đưa cô về nhà cô, đơn giản thu dọn một chút hành lí, anh lại đưa cô trở về biệt thự của anh.
“Tổng giám đốc Tiêu, anh cướp đi nhân quyền của tôi.” Mặc Tiểu Nhiễm nhìn Tiêu Mộng Hàn vì mình tự chủ trương đi thu dọn hành lí, vài lần cô khánh cự anh đều thờ ơ không quan tâm, cô tức giận xuống xe, anh lại đem cửa xe đóng chặt.
“Tiểu Nhiễm, tôi không biết phải nói thế nào với em.” Tiêu Mộng Hàn ngồi trong xe, nhìn Mặc Tiểu Nhiễm, sau đó nghiêng người tới, mặt anh cách mặt cô chỉ một cm.
Anh có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người cô, cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của người đàn ông, vì không gian trong xe nhỏ hẹp nên bọn họ dựa vào nhau khoảng cách càng thêm thu ngắn.
Mặc Tiểu Nhiễm không chịu được tình cảnh như vậy, cô quay đầu lại, tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
Nhưng cái nhìn thoáng qua này, cô nhìn thấy một bóng hình cao lớn đứng trong con hẻm đó, mặt lặng lẽ nhìn bọn họ trong xe, ánh mắt anh nhìn không rõ là cái gì, nhưng tại thời điểm đó, cô gần như dùng toàn bộ khí lực trên người mở cửa xe chạy ra.
“Tuyên Bằng, Tuyên Bằng!”
Tiêu Mộng Hàn có chút thất bại, tay anh nhấn công tắc điều khiển cửa xe, nhìn Mặc Tiểu Nhiễm mở cửa nhanh chóng chạy tới hình bóng đó, tay anh nắm chặt vô lăng, ngón tay trắng bệch.
Hàn Dũng không phải nói Tuyên Bằng đã mất trí rồi sao? Tại sao Tuyên Bằng vẫn còn tìm đến đây?
“Tiểu Nhiễm, Dĩ Linh muốn gặp em.” Tuyên Bằng nhìn người phụ nữ trước mắt có chút quen thuộc, đầu lại bắt đầu đau, anh nén cơn đau nhớ tới lời nói của Vương Dĩ Linh.
Mặc Tiểu Nhiễm là bạn tốt nhất của Vương Dĩ Linh, cô vì được phỏng vấn với Tiêu Mộng Hàn mà lên giường với Tiêu Mộng Hàn, tối hôm đó xảy ra tai nạn là vì Vương Dĩ Linh lo lắng cho Mặc Tiểu Nhiễm, Tuyên Bằng lái xe cùng Vương Dĩ Linh đi tìm cô, mà quan hệ của Vương Dĩ Linh và Tuyên Bằng, Vương Dĩ Linh nói là vừa mới bắt đầu có quan hệ bạn trai bạn gái.
Tuyên Bằng đã từng nghi hoặc, trong lòng anh có một bóng dáng mờ mờ ảo ảo, anh không biết đó là ai, cũng không biết nên hỏi ai.
Bài viết Mặc Tiểu Nhiễm phỏng vấn Tiêu Mộng Hàn đó tiêu Bằng đã tìm được bản thảo, anh biết được đó là lần đầu tiên Tiêu Mộng hàn tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, kì thực có nhiều toàn báo chí và đài truyền hình mạnh như vậy.
Tiêu Mộng Hàn lại chọn duy nhất buổi phòng vân của Mặc Tiểu Nhiễm, chuyện này có điểm mờ ám không thể nói rõ là nên tin ai?
“Dĩ Linh?” Mặc Tiểu Nhiễm nhìn Tuyên Bằng, cảm thấy sự xa lạ trong mắt anh.
Khóe mắt cô ngấn lệ, đột nhiên cảm thấy thế giới này thực xa lạ, tại sao người đàn ông từng thề non hẹn biển lại quay đầu một cái đã nói những lời lạnh nhạt rằng người bạn tốt của cô muốn gặp mắt, mà trong mắt anh lại nhìn không ra một chút tình cảm gì của anh đối với cô.
“Tuyên Bằng, em tìm anh vài lần rồi, anh không muốn gặp em sao?” Mặc Tiểu Nhiễm vươn tay ra, muốn tới nắm tay Tuyên Bằng, nhưng khi sắp chạm được đến tay anh.
Tuyên Bằng đã bước lùi về sau, ánh mắt của Tuyên Bằng và Tiêu Mộng Hàn vừa xuống xe chạm nhau, “Anh Tuyên?” Tiêu Mộng Hàn đứng trước mặt Tuyên Bằng dẫn đầu đưa tay ra, khí thế bức người, ánh mắt sắc bén, trên người anh hội tụ toàn bố hào quang trên thế giới, Tuyên Bằng trong nháy mắt cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tiêu Mộng Hàn, đó không chỉ là nỗ lực ngày sau có thể sánh được, là sự cao quý và kiêu ngạo từ bên trong, anh kém Tiêu mộng Hàn không chỉ một cấp.
“Tổng giám đốc Tiêu, nghe danh đã lâu.” Tuyên Bằng đưa tay ra, nắm lại tay của Tiêu Mộng Hàn, đồng thời hai người đàn ông đều dùng lực, ngấm ngầm phân cao thấp.
“Vết thương của Dĩ Linh, vẫn tốt chứ?”
“Tiểu Nhiễm, cậu có thể trực tiếp hỏi mình.” Vương Dĩ Linh dựa vào gậy đứng phía sau Mặc Tiểu Nhiễm, mặc chiếc váy dài màu trắng.
Khí sắc trên mặt Vương Dĩ Linh nhợt nhạt nhìn Mặc Tiểu Nhiêm kinh ngạc quay người lại, Vương Dĩ Linh nhìn cô cười, nụ cười đó trong mắt Mặc Tử Nhiểm dần dần khuếch trương trở thành một hang động tối đen, Mặc Tử Nhiễm cảm thấy hang động đó như muốn nuốt chửng cô.
“Dĩ Linh, cẩn thận vết thương của em.” Tuyên Bằng nhìn Vương Dĩ Linh vất vả chống gậy muốn di chuyển, anh có loại cảm giác mềm lòng trái tim như bị nhéo một cái.
Giây tiếp theo lập tức nới lỏng tay của Tuyên Bằng, cơ thể lùi hoàn toàn về sau.
“Em, em không, a.” Lời của Vương Dĩ Linh còn chưa nói xong, cơ thể đã ngã xuống, một cánh tay lớn đã đỡ lấy cô ta ngay lập tức ôm cô ta vào lòng, đó là Tuyên Bằng, Vương Dĩ Linh yếu ớt dựa vào trong vòng tay của Tuyên Bằng, hai tay tự nhiên siết chặt lấy eo của anh, mặt dán lên l*иg ngực dày rộng ấm áp của anh: “Tuyên Bằng, có phải em rất vô dụng không? Luôn liên lụy tới anh.”
“Sẽ không, Dĩ Linh, sau này không được lại có suy nghĩ như vậy, em sao có thể là phiền phức của anh, chúng ta đã nói rồi, đúng không?” Những lời nói phái sau của Tuyên Bằng dần biến mất trong cổ họng của anh, anh và cô ấy đã nói cái gì rồi, anh không nhớ, đầu lại bắt đầu đau nhức, mặt Tuyên Bằng có chút cứng nhắc, rốt cuộc là anh bị làm sao? Tại sao ôm lấy Vương Dĩ Linh, trong tim lại trống rỗng đến khó chịu như vậy?
Không chú ý tới, ánh mắt của Tuyên Bằng và Mặc Tiểu Nhiễm chạm nhau, anh nhìn thấy bị thương trong mắt cô, trái tim anh cũng đau theo, mở miệng, giống như có gì đó muốn lao ra ngoài, ánh mắt anh cuối cùng cũng rơi trên cánh tay to lớn đang ôm lấy vai của Mặc Tiểu Nhiễm, đó là Tiêu Mộng Hàn.
Mặc Tiểu Nhiễm đã là người phụ nữ của Tiêu Mộng Hàn, im lặng cười một tiếng, mang theo nhè nhẹ trào phúng, Tuyên Bằng cúi người ôm lấy Vương Dĩ Linh, quay người đi đến xe của mình.
“Tuyên Bằng?” Mặc Tiểu Nhiễm ngay lập tức đuổi theo, lại nhìn thấy anh không có ý muốn dừng lại cô đứng tại chỗ.
Vương Dĩ Linh ngẩng đầu thoải mái dựa lên bờ vai của Tuyên Bằng, vui vẻ nở một nụ cười với Mặc Tiểu Nhiễm, đủ loại mùi vị, hiện tại sau cũng Tuyên Bằng cũng là của Vương Dĩ Linh.
Trong lòng Vương Dĩ Linh nói không ra là vui vẻ hay là điều gì khác, chỉ cảm thấy càng nặng nề.
Tiêu Mộng Hàn nhìn Mặc Tiểu Nhiễm, cô không khóc, khi Tuyên Bằng ôm lấy Vương Dĩ Linh rời đi, cô vẫn đứng như vậy, nhìn, giống như một bức tượng.
Đến khi chiếc xe đó đi xa, chỉ còn lại một chấm nhỏ, cuối cùng là biến mất.
Mặc Tiểu Nhiễm bật cười, cô không nhìn Tiêu Mộng Hàn, mà lẩm bẩm nói: “bọn họ nói tôi lên giường của anh mới được bài phỏng vấn này, Vương Dĩ Linh nói ở hiệu thuốc đã gặp tôi đang mua thuốc, tôi vì không chịu nổi bị bọn họ bắt gặp mới bỏ chạy ra ngoài gặp phải tai nạn, tôi đã quên tối hôm đó xảy ra chuyện gì, anh còn nhớ không?”