Chương 44: Trái tim bị thương

Tiêu Mộng Hàn không hề đi ra, không chỉ không đi ra mà còn bước những bước lớn tiến vào, giây tiếp theo áo khoác trên người anh đã rơi trên người Mặc Tiểu Nhiễm, bọc cô thật kĩ.

Mặt của Mặc Tiểu Nhiễm trong nháy mắt đỏ lên, trong áo khoác vẫn còn nhiệt độ cơ thể của anh bọc cô lại.

Ngoài áo của Tuyên Bằng, cô chưa bao giờ mặc áo của người đàn ông khác như vậy, Tuyên Bằng? Trong tim Mặc Tiểu Nhiễm hẫng đi một nhịp, đau đớn.

Một tiếng cười trầm thấp vâng lên trong phòng, lập tức có âm thanh lờ mờ hùa theo: “Anh bạn nhỏ ghen rồi sao?”

“Ra ngoài.” Tiêu Mộng Hàn chỉ về phía cửa, nói với người y tá, con ngươi gần như muốn thiêu đốt y tá không thấp hơn anh bao nhiêu.

Người đàn ông lớn như vậy lại lại mặc đồ y tá che đậy làm y tá, nâng cao cổ áo vừa vặn che đi vị trí yết hầu, Tiêu Mộng Hàn lần đầu tiên không nhìn ra.

“Nên ra ngoài phải là anh mới đúng, tôi là y tá, tôi phải giúp người bệnh giải quyết vết thương, bây giờ, mời anh, ra ngoài.” Y tá vươn một tay gỡ xuống khẩu trang trên mặt, lộ ra một gương mặt tuấn tú.

Chuẩn gương mặt trái xoan, ánh mắt đào hoa tràn đầy sức mạnh, sống mũi cao thẳng, môi đỏ yêu mị, điều quan trọng là giọng nói của anh ta, hoàn toàn nam tính không có chút nữ tính nào, mà là âm thanh tràn đầy nam tính.

Mặc Tiểu Nhiễm mở lớn mắt nhìn, đàn ông, là đàn ông? Cô, cô vừa mới cởϊ áσ trước mặt người đàn ông này sao?

“Xin chào, tôi tên Miêu Tư Khanh, cô gái xinh đẹp, cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô đến cùng.” Miêu Tư Khanh nói lời này, anh ta cúi đầu tiến đến đem mặt kề sát Mặt Tiểu Nhiên mỉm cười đầy vô hại: “Tôi không phải rất đáng yêu sao?”

“Anh rất ngứa đòn.” Tiêu Mộng Hàn một tay bắt lấy Miêu Tư Khanh, nếu như ngay từ đầu biết y tá là một tên đàn ông, anh nhất định sẽ không để Mặc Tiểu Nhiễm tiến vào, hơn nữa Hàn Dũng chết tiệt thế nào không nói với anh chuyện quan trọng như vậy.

Miêu Tư Khanh hi hi haha, không quan tâm khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Mộng Hàn: “Đây là có ý gì, ngoài các anh được bà tôi nói cho biết tôi là đàn ông, những người khác đều không nhìn ra, rất nhiều người rất thích gửi hoa và tặng quà cho tôi, mỗi ngày tôi đều có rất nhiều đồ ăn vặt, không cần tự mình đi mua, có điều, ôi, tay của anh làm sao vậy?”

Miêu Tư Khanh cảm thấy bàn tay đang nắm lấy bờ vai mình có chút kì lạ, Miêu Tư Khanh tò mò nắm lấy tay của Tiêu Mộng Hàn, Tiêu Mộng Hàn vội vàng tránh thoát.

“Tư Khanh, đừng gây rối, ra ngoài, bà kê thuốc cho cô Mặc.” Bác sĩ Miêu run rẩy tiến vào, trên tay cầm một bình sứ nhỏ.

“Không, không cần đâu, tôi có thể đi rồi.” Mặc Tiểu Nhiễm quấn chặt áo khoác, trên mặt vẫn còn lưu lại hơi thở của người đàn ông khiến đỏ mặt.

Cô chỉ mặc áσ ɭóŧ, thực có loại cảm giác tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt của Tiêu Mộng Hàn.

Bác sĩ Miêu nhìn, một tay lập tức vươn ra ấn lên vai Mặc Tiểu Nhiễm vừa đứng dậy.

Mặc Tiểu Nhiễm chỉ cảm thấy bờ vai một hồi đau nhức, cơ thể ngồi trở lại trên giường.

“Bà, con thích cô ấy, bà dịu dàng một chút ha, đừng để lại sẹo trên người cô ấy, bà biết, người ta thích đồ hoàn mĩ mà.” Miêu Tư khanh vừa nói vừa đi ra khỏi phòng, tốc độ của anh ta nhanh hơn trong chiếc váy y tá ngắn do bởi bước chân của Tiêu Mộng Hàn.

Miêu Tư Khanh rõ ràng ra cửa không nhìn thấy hành động của Tiêu Mộng Hàn, anh ta lại quay người liếc Tiêu Mộng Hàn một cái: “Anh quấy rối tôi.”

Phi, Mặc Tiểu Nhiễm trong phòng bật cười, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Mộng Hàn điềm tĩnh lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười này.

“Cô gái, cháu và cậu ta, rất thân sao?”

“Không phải, bà hiểu lầm rồi.” Mặc Tiểu Nhiễm ngẩng đầu nhìn đôi mắt tinh tường của bác sĩ Miêu, lúc này đâu còn đôi mắt mờ vừa nãy.

Trong lòng Mặc Tiểu Nhiễm kinh ngạc, nhưng khi nhìn vào, bác sĩ Miêu đã rũ mắt che dấu hết thảy.

“Yên tâm, vết thương trên người cháu sẽ không để lại sẹo, nhưng vết thương trong lòng, thuốc chữa bệnh trên thế giới, đều không có cách nào chưa trị.” Tay bác sĩ Miêu thao tác rất nhanh, thuốc mỡ màu xanh lá tỏa ra mùi thơm mát được bôi lên miệng vết thương của Mặc Tiểu Nhiễm, ngay lập tức cảm giác mát mẻ thay thế cảm giác đau buốt, Mặc Tiểu Nhiễm trong lòng thán phục, lại phát hiện bác sĩ Miêu trước mặt thần thần bí bí.

“Cô bé, đôi khi đừng tin vào những gì mắt nhìn thấy, tại nghe được, cháu đừng dùng tim, những người một khi đánh mất, sẽ vĩnh viễn không thể quay trở lại ban đầu.” Bác sĩ Miêu dùng băng gạc băng bó vết thương cho Mặc Tiểu Nhiễm, cũng không quan tâm có có nghe hiểu hay không, quay người đã rời đi.

“Đợi đã, bác sĩ Miêu, lời bà vừa nói?”

“Nhân giả hiện nhân, trí giả hiên trí, có thấy ánh sáng bên ngoài cửa sổ không, nó rực rỡ vô cùng, những cũng có lúc sẽ bị bóng đêm thay thế, không có ai tốt một trăm phần trăm, không có hoa nào đỏ một trăm ngày.” Giọng nói của bác sĩ Miêu phát ra trong không gian phòng bệnh, không để Mặc Tiểu Nhiễm cơ hội truy hỏi.

Bên ngoài phòng bệnh hai bên trái phải có hai bóng hình đang đứng, Miêu Tư Khanh và Tiêu Mộng Hàn, hai người đều có chút nhếch nhác.

Ngược lại Tiêu Mộng Hàn vẫn tốt hơn, đồng phục y tá trên người của Miêu Tư Khanh đã bị xé thành nhiều mảnh.

Miêu Tư Khanh một tay lôi kéo cánh tay của bác sĩ Miêu đong đưa, cà dẹo cà dẹo nói: “Bà, anh ta quấy rối con, bà làm chủ cho cháu trai đi, người ta thích con gái cơ.” Nói lời này, Miêu Tư Khanh còn không quên quang cho Mặc Tiểu Nhiễm một cái nháy mắt.

Mặc Tiểu Nhiễm ớn lạnh một hồi, trên người nổi một trận da gà, cô và Miêu Tư Khanh rốt cuộc ai mới giống phụ nữ hơn!

“Định mệnh có khi phải chờ đợi, định mệnh đôi khi là không phải do cưỡng cầu, Khanh Nhi, hôm nay đóng cửa đến đây thôi, bà mệt rồi, để bọn họ đi đi.”

“Bà!” Miêu Tư Khanh nũng nịu cũng không lay động được sự ngoan cố của bác sĩ Miêu, bà đã đi ra phía sau, bước chân linh hoạt lại có chút vội vã.

Tiêu Mộng Hàn nhăn mặt mím môi, gương mặt anh tuấn có hơi nghiêm trọng, bác sĩ này xem ra không chỉ là một bác sĩ đơn giản, có lẽ anh nên trở về hỏi thật kĩ Hàn Dũng.

Miêu Tư Khanh nhìn Mặc Tiểu Nhiễm, anh ta thích đôi má nhỏ đang yêu của cô, tròn tròn, còn có cặp mắt to dường như biết nói, lung linh lung linh, đi thẳng vào trong tim anh.

“Nhiễm Nhiễm, tôi sẽ nhớ em.” Miêu Tư Khanh dù trong lòng không muốn nhanh như vậy đã phải để Mặc Tiểu Nhiễm đi, những anh không dám bất hiếu làm trái ý bà.

Đẩy cửa, Miêu Tư Khanh lưu luyến không rời vươn tay kéo áo của Mặc Tiểu Nhiễm, giống nàng dâu nói lời tiến biệt chồng.

Mặt Tiêu Mộng Hàn cứng ngắc, nhìn cái vuốt sói kia vô cùng chướng tai gai mắt, đàn ông ra đàn ông, trang điểm thành y tá làm gì?

“Anh còn muốn tôi lại bị thương để đến đây?” Mặc Tiểu Nhiễm hùa theo Miêu Tư Khanh, ở trong mắt cô, nói anh giống như một đứa trẻ vài tuổi cũng không có gì khác biệt, vô cùng bướng bỉnh.

Cô nhìn ra được anh mặc đồng phục y tá chỉ là một trò đùa dai, một người đàn ông nghịch ngợm như vậy, đây là ấn tượng đầu tiên khi Mặc Tiểu Nhiễm nhìn thấy Miêu Tư Khanh.

Mãi cho đến một ngày nào đó sau này, cô lại lần nữa nhớ tới tình cảnh khi đó, trong lòng không nói rõ nỗi đau này.

“Nhiễm Nhiễm, em nhất định phải nhớ tôi.” Miêu Tư Khanh vươn tay nhét một tờ giấy nhỏ vào tay của Mặc Tử Nhiễm, hai mắt nhìn cô chăm chú hạ giọng: “Em có điện thoại không?”

“Tư Khanh, vào đây, bóp chân cho bà.” Giọng nói bác sĩ Miêu vang lên từ trong phòng, trong lời nói mang theo nửa phần nghiêm khắc.

Miêu Tư Khanh đáp lại, lưu luyến không rời với Mặc Tiểu Khanh, Tiêu Mộng Hàn lập tức bước lớn đi tới, mạnh mẽ đứng giữa Miêu Tư Khanh và Mặc Tiểu Nhiễm, trần đầy ý tuyên bố chủ quyền.

Ngâm một tiếng, Miêu Tư Khanh không thể không quay người đi vào phòng, trong phòng liền vang lên vài tiếng ho của bác sĩ Miêu, giọng nói trách móc, mặc dù đã hạ thấp giọng, nhưng bên ngoài vẫn nghe rõ được tiếng của hai người.