Chương 42: Tiếng hét của em anh không nghe thấy

Nếu là Tuyên Bằng sẽ không nghe thấy âm thanh của cô rồi mà vẫn bỏ đi, bây giờ Tuyên Bằng có đang ở cùng Vương Dĩ Linh trong phòng bệnh.

Dương Tử Doanh hiểu rõ trong lòng, duỗi tay kéo Mặc Tiểu Nhiễm vào quán trà, gọi cho Mặc Tiểu Nhiễm một tách trà Phổ Nhĩ.

Nhìn Mặc Tiểu Nhiễm chứa đầy bận tâm, Dương Tử Doanh vừa rồi mới nhẹ nhõm được một chút đã lại nặng nề trở lại.

Hàn Dũng cũng rất khó chịu, anh cái gì cũng không thể nói, anh làm chuyện này cũng không thể quang minh chính đại.

Nhưng cũng không có cách nào, nếu để Mặc Tiểu Nhiễm biết được Tuyên Bằng quên mất cô, cô nhất định sẽ trở về bên Tuyên Bằng, vậy Tiêu Mộng Hàn thì sao?

“Một lúc nữa sẽ là buổi trưa rồi, chi bằng chúng ta ở ngoài ăn cơm nhé.” Dương Tử Doanh đột nhiên nghĩ tới cái gì, đưa tay vỗ nhẹ lên tay của Mặc Tiểu Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, chúng ta đến khách sạn nhà dì Hồng mở ăn nhé.”

“Dì, dì và Hàn Dũng đi đi, con muốn về nhà nhìn xem.” Mặc Tiểu Nhiễm chán nản, cô cảm thấy đây không phải là cuộc sống của cô, cô thích đi làm hơn, bộn rộn, khiến bản thân không có một chút thời gian rảnh rỗi.

“Đi ăn đi, dì bảo A Dũng đưa con về nhà, lần này, phải nghe theo dì.” Dương Tử Doanh biết không thể bức ép.

Mặc Tiểu Nhiễm vẫn luôn gọi dì, Dương Tử Doanh quay đầu đi tìm người trao đổi.

Hàn Dũng cũng hùa theo lời của Dương Tử Doanh, khách sạn cách đây hơn một trăm mét, Hàn Dũng cũng từng đến vài lần, anh đừa giỡn nói: “Tiểu Nhiễm, yên tâm, lần này em không cần làm chủ, có dì Doanh, chúng ta chỉ cần chịu trách nhiệm ăn thôi.”

Mặc Tiểu Nhiễm lại từ chối cũng không tốt, trong lòng nghĩ sớm chút ăn cơm xong cô có thể về nhà mình rồi, ở đó tuy rằng vắng vẻ, chỉ có một mình cô, nhưng ở trong đó, cô có thể tìm thấy càng nhiều kỉ niệm của cô và Tuyên Bằng.

Tiêu Mộng Hàn gọi cho Hàn Dũng một cuộc điện thoại, Hàn Dũng không nói với Tiêu Mộng Hàn, Tuyên Bằng bị mình đánh cho mất trí nhớ có chọn lọc, anh chỉ nói Tuyên Bằng không sao, đã giải quyết rồi, đợi một lất anh và dì Doanh cùng Tiểu Nhiễm ăn cơm xong, sẽ đưa Mặc Tiểu Nhiễm về nhà.

Tiêu Mộng Hàn vật lộn một lúc, vẫn là thay quần áo ra khỏi cửa, anh đeo găng tay, mặc áo khoác, sau cũng lấy ra một cái kính râm từ tủ quần áo.

Nhìn qua chiếc kính màu đen, Tiêu Mộng Hàn bật cười, đây là trang phục thường ngày của anh khi ở nước ngoài, sau khi về nước, anh chưa từng chạm qua nó.

Kỳ thực anh không yên tâm mẹ anh, hơn nữa anh không muốn vì thân thể của mình, làm liên lụy kéo Mặc Tiểu Nhiễm vào vòng tròn này.

Dương Tử Doanh hiểu rõ Tiêu Mộng Hàn, suy cho cùng là con trai của mình, bà thực sự thích Mặc Tiểu Nhiễm, trừ bỏ cái khác, cho dù có một người phụ nữ hiểu chuyện thông minh hơn như vậy, cũng là chuyện tốt.

“Tiểu Nhiễm, dì đã chọn ngày rồi, chính là ngày mốt, đều là người nhà mình, con cũng quen.”

“Dì, trước tiên ăn cơm đã, khi nào người muốn đi dạo cứ nói cho con biết con nhất định sẽ đi cùng dì, con thấy hiện tại như vậy đã rất tốt rồi.” Mặc Tiểu Nhiễm không hiểu tại sao không có cách nào trực tiếp từ chối Dương Tử Doanh ngay lập tức, trong lòng cô cuộn lên, có lẽ trong tim từ nhỏ khát vọng về người mẹ quá lớn.

Mặc Tử Nhiễm lớn lên trong một gia đình mồ côi, cô không biết mẹ mình là ai, trong tiềm thức cô luôn cảm thấy sẽ có một người mẹ dịu dàng đặt bẫy cô, giống như Dương Tử Doanh.

Hàn Dũng cười ha ha, không ngừng nói những lời hài hước làm tăng bầu không khí, anh biết Mặc Tiểu Nhiễm không muốn liên lụy với Tiêu gia, nhưng chuyện này đã liên lụy tới rồi.

Dương Tử Doanh ăn xong đã tự mình lái xe rời đi, bà biết phải cho Mặc Tử Nhiễm thời gian.

Hàn Dũng mở cửa xe đưa Mặc Tiểu Nhiễm trở về, anh ở trên xe tính toán chuyện khiến Mặc Tử Nhiễm đồng ý làm con gái của Dương Tử Doanh, có lẽ chuyện này so với làm cấp dưới của Tiêu Mộng Hàn tốt hơn chút.

Ít nhất hiện tại Hàn Dũng nghĩ như vậy, sau này Mặc Tiểu Nhiễm sẽ không rời đi mà không có gì.

“Không, Hàn Dũng, tôi vẫn luôn muốn tìm lại mẹ của mình.” Ánh mắt Mặc Tiểu Nhiễm nhìn ra các tòa nhà cao tầng bên ngoài, cô muốn tìm bà ấy để hoit một câu, tại sao năm đó lại bỏ rơi mình?

Hàn Dũng mở miệng, anh nhìn Mạc Tiểu Nhiễm không muốn nói thêm về chuyện này, vội vàng đổi chủ đề, nói chuyện khác, sau cùng nói tới công việc của Mạc Tiểu Nhiễm.

“Tiểu Nhiễm, Tổng giám đốc Tiêu thực sự cần một người trợ lí, cuộc đời của cậu ấy có chút nát, kỳ thực cậu ấy rất cô đơn.”

Mặc Tiểu Nhiễm trầm mặc, cô hiện tại cũng cô đơn một thân một mình, nhưng cô vẫn sẽ sống thật tốt, nếu như bản thân không cố gắng, còn muốn ai sẽ cố gắng vì mình?

Xe đi qua trước bệnh viện thành phố, tầm mắt Mặc Tiểu Nhiễm rơi trên cửa sổ một phòng bệnh, một giọt nước mắt chảy xuống.

Cô không dám quay đầu để Hàn Dũng nhìn thấy nước mắt chảy trên mặt mình, chỉ cố gắng ngước lên ép nước mắt vào trong, không để nó tiếp tục tràn ra, đợi đến khi nước mắt trên mặt biến mất.

Xe rất nhanh đã đi qua cửa bệnh viện, chiếc xe ô tô khác đi hướng ngược lại lái vào cổng lớn bệnh viện.

Mặc Tiểu Nhiễm nhận ra chiếc xe đó, hai tay cô đặt lên cửa xe, đầu đến gần ánh mắt dán sát cửa sổ nhìn chiếc xe đó dần biến mất trong cổng lớn bệnh viện.

“Tuyên Bằng.” Tầm mắt của Mặc Tiểu Nhiễm luôn rơi trên bệnh viện đang dần biến mất, cô không biết cái tên mà cô vừa kêu lên, khiến Hàn Dũng giật mình.

Hàn Dũng không dám nghĩ bản thân có phải làm sai rồi không, anh không dám quay đầu, Tuyên Bằng lựa chọn quên đi Mặc Tiểu Nhiễm, mà trong bệnh viện còn có một người phụ nữ tâm tư sâu lắng quấn lấy Tuyên Bằng, Hàn Dũng càng tin tường chuyện này là do số phận an bài.

Vẫn luôn có một chiếc xe đi theo phía sau chiếc xe của Hàn Dũng, người trong xe cũng nhìn thấy xe của Tuyên Bằng tiến vào trong bệnh viện, càng nhìn rõ Mặc Tiểu Nhiễm khóc trên xe, xe đi trên đường, cô vốn không hề chú ý đến nguy hiểm của bản thân, mà tầm mắt vẫn lưu luyến đuổi theo chiếc xe đó.

Tiêu Mộng Hàn có loại cảm giác bị nhìn thấu, ánh mắt Mặc Tiểu Nhiễm qua chiếc xe của anh mà nhìn theo xe của Tuyên Bằng, anh bỗng nhiên rất quay đầu, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

Mặc Tiểu Nhiễm không để Hàn Dũng đưa mình đến cửa nhà, cô xuống xe ở góc phố, từng bước trở về nhà.

Hàn Dũng bước xuống dựa vào bên thân xe, châm một điếu thuốc, nhưng tìm trên người, anh mới nhớ ra anh không hút thuốc, mượn đâu ra thuốc để hút.

Tiêu Mộng Hàn để xe dừng lại bên đường, ấn xuống còi xe, Hàn Dũng ở một bên bèn lập tức đi qua.

Rời khỏi góc phố Hàn Dương không có nhìn thấy, một bóng dáng cao lớn bước ra cùng một cây gật lặng lẽ tiến vào trong cửa nhà của Mặc Tiểu Nhiễm.

Vương Đại Hách biết quan hệ của Tuyên Bằng và Mặc Tiểu Nhiễm, nhưng hiện tại ông ta càng tin tưởng lời của con gái, là Mặc Tiểu Nhiễm cướp mất người đàn ông thuộc về con gái ông.

Bây giờ Tuyên Bằng xoay chuyển tâm ý, con gái lại tàn tật rồi, cách duy nhất chính là khiến Mặc Tiểu Nhiễm cũng tàn tật, như vậy con gái mới có thể cùng Tuyên Bằng ở bên nhau, ông mới có thể có một người con rể có rất nhiều tiền.

Đây là Vương Dĩ Linh nói với Vương Đại Hách, Vương Đại Hách say rượu cũng cảm thấy rất đúng.

Vậy nên ông ta mang theo gậy ẩn nấp gần con hẻm gần nhà của Mặc Tử Nhiễm, đợi cô trở về.

“Chú Vương?” Mặc Tử Nhiễm biết Vương Đại Hách vừa đánh bạc vừa uống rượu, nhưng cô từ trước đến nay không nghĩ tới sẽ đến nhà cô gây rối.

“Đừng gọi tôi là chú, Mặc Tử Nhiễm, cô là người phụ nữ thâm độc, cô cướp người đàn ông của Dĩ Linh, bây giờ Dĩ Linh què rồi, cô càng đắc ý, tôi nói cho cô biết chỉ cần có tôi, cô đừng hòng đi dụ dỗ Tuyên Bằng, cậu ta là của Dĩ Linh, bọn họ sớm đã ở cùng nhau.”

Mặc Tử Nhiễm một hồi choáng váng, Tuyên Bằng và Dĩ Linh?

Đột nhiên một trận đau đớn từ vai của cô, gậy của Vương Đại Hách liên tục rơi xuống trên người Mặc Tử Nhiễm không kịp tránh né.

Một hồi hỗn loạn trong nhà, Mặc Tử Nhiễm dùng toàn bộ đồ vật có thể ngăn cản chặn Vương Tử Hách phát điên tập kích, cô cố hết sức chạy đến cửa.

Lại không ngờ Vương Tử Hách sớm đã đề phòng, cứ chạy quanh cánh cửa không rời.