“Cút, con trai của Tần Tử Hoành khi nào cũng được chú ý!” Tiêu Mộng Hàn kiếm tư thế thoải mái hơn nằm xuống, đột nhiên phía dưới truyền đến một trận đau nhói, Tiêu Mộng Hàn nghiến răng, lông mày hơi nhíu lại, cô gái này nỡ xuống tay thật sao.
Nếu không phải biết tính cách của Tần Thiếu Bảo, Tiêu Mộng Hàn đã đá người phụ nữ này ra khỏi bồn tắm từ lâu, nhưng anh cảm thấy có chút bái phục cô vì đã dám chọc giận Tần Thiếu Bảo, lẽ nào là cảnh sát đang nằm vùng? Nhưng xem thân thủ quèn như thế lại không giống.
Ánh mắt Tiêu Mộng Hàn lóe lên, khóe môi tạo thành một vòng cung quyến rũ.
Phòng tắm nhanh chóng trở lại yên tĩnh, ngay cả âm thanh bên ngoài cũng hoàn toàn biến mất, Tiêu Mộng Hàn không nhúc nhích, Mặc Tiểu Nhiễm ở trong bồn tắm cũng không động đậy.
Tiêu Mộng Hàn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, bàn tay to vớt người đang hôn mê từ trong nước lên, nhìn chiếc dao cạo mà cô vẫn đang cầm chặt trong tay, thấp giọng chửi rủa.
Anh sẽ không hô hấp nhân tạo cho cô, càng không thể để cô chết trong bồn tắm của mình.
Đây là đâu? Mặc Tiểu Nhiễm chớp mắt một cách khó khăn, ý thức dần dần khôi phục trong đầu, từng mảnh từng mảnh liên kết thành một mạch hoàn chỉnh.
Vì hiệu suất của tòa soạn báo, chủ nhiệm đã bảo Mặc Tiểu Nhiễm đi nằm vùng tham gia vào một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, lấy được thông tin tư liệu đầu tay.
Ban đầu mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp, cô mang theo chiếc máy ghi âm nhỏ mà cô mua trên mạng đến hội trường, nhưng việc ngoài ý muốn đã xảy ra, Vương Dĩ Linh cũng ở đó.
Mặc Tiểu Nhiễm để Vương Dĩ Linh trốn thoát qua cửa hông, còn mình đánh lạc hướng bảo vệ, sau đó thì?
Hai tay Mặc Tiểu Nhiễm ôm chặt lấy người cô, cuộn tròn thành một quả bóng, từng cơn nóng ran ập đến dày vò khắp người cô.
Chết tiệt, hình như mình quên mất một chuyện quan trọng, Mặc Tiểu Nhiễm dùng răng cắn chặt môi, tầm mắt có chút mơ hồ, đây là đâu?
Căn phòng sang trọng, ghế sofa màu trắng được bọc bằng da thật, chiếc giường lớn, còn có tiếng nước chảy róc rách.
Mặc Tiểu Nhiễm muốn đứng dậy, nhưng thân thể lại không muốn cử động, nhiệt độ từ trong từng tế bào trào ra, xé rách thân thể cô, cô lại ngã xuống đất nằm sấp ở đó, cảm giác ngứa ngáy không chịu được len lỏi qua từng thớ thịt.
Cô không thể ngồi ở đây chờ chết, có lết cũng phải lết khỏi nơi này.
Tiếng nước ngừng chảy, có tiếng mở cửa, tiếp theo là một cái bóng phủ lêи đỉиɦ đầu Mặc Tiểu Nhiễm.
Vừa ngẩng đầu lên, một bóng người đàn ông cao lớn lướt qua trước mắt cô, Mặc Tiểu Nhiễm giương mắt nhìn dọc theo chiếc áo choàng tắm vừa vặn nhìn thấy rõ hình dáng toàn bộ người đàn ông.
Hơi thở mát lạnh của người đàn ông sau khi tắm hòa lẫn vào trong hơi thở của Mặc Tiểu Nhiễm.
Hai tay Mặc Tiểu Nhiễm nắm chặt thành quyền, không phát huy được chút sức lực nào, nhưng cảm giác quả thực ngày càng rõ ràng.
Sau vài tiếng va chạm của chiếc ly vang lên, hương cà phê đậm đà tràn ngập khắp căn phòng.
Mặc Tiểu Nhiễm thu chặt mình lại, ngoại trừ Tuyên Bằng người mà cô yêu, cô sẽ không để bất kỳ người đàn ông nào chạm vào mình, họ đã thỏa thuận, sẽ dành những gì tốt đẹp nhất cho đối phương vào đêm tân hôn.
Nhấp từng ngụm cà phê, Tiêu Mộng Hàn biết Mặc Tiểu Nhiễm vẫn chưa rời đi, anh có chút cáu kỉnh vươn tay chải mái tóc còn dính nước, áo choàng tắm mở hờ lộ ra bộ ngực gợi cảm.
Tiêu Mộng Hàn không thích ở một mình với phụ nữ, trong phòng có thêm người phụ nữ khiến anh nhíu chặt lông mày, anh chưa bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc là gì, cả đời cũng không muốn dính líu đến bất kỳ người phụ nữ nào: “Cửa ở bên kia.”
Ngụ ý rất rõ ràng, anh không muốn cứu cô, khi nãy uy hϊếp anh không truy cứu đã là rộng lượng với cô lắm rồi, cô là người phụ nữ đầu tiên dám dùng dao cạo uy hϊếp anh, và cô nhất định cũng sẽ là người cuối cùng.
Mặc Tiểu Nhiễm cũng muốn rời đi, nhưng cô không thể dùng sức, ánh mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy một món đồ nằm dưới đất, Mặc Tiểu Nhiễm vươn tay rút lấy lưỡi dao bên trong ra, cô dùng sức nắm chặt lưỡi dao cắt xuống cánh tay trái của mình.
Lưỡi dao rơi xuống đất, chất lỏng đỏ tươi chảy xuống cánh tay, nhiệt độ trong cơ thể như tìm được lỗ thông hơi từ từ thoát ra ngoài.