Đêm qua Mặc Tiểu Nhiễm đặc biệt đi xem nó một chút, và mái tóc đó không phải tóc giả.
Mặc Tiểu Nhiễm bưng lên một cốc cà phê ngon đặt ngay trước mặt của Tiêu Mộng Hàn, cô ngước nhìn làn da xanh xao của anh đến mấy lần, trái tim khẽ run: “Có muốn tôi cùng anh đi bệnh viện khám không?”
“Không cần đâu.” Tiêu Mộng Hàn lắc đầu, những ngón tay đặt trên mặt bàn từ từ nắm chặt thành nắm đấm, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay của anh, anh thậm chí không dám đưa tay ra bưng lấy cốc cà phê kia.
Tiểu Nhiễm nghi hoặc, cô luôn cảm thấy rất kì lạ, cô ngẩng đầu vừa muốn nói gì đó, những tiếng bước chân vội vã đến khiến cô lập tức ngẩng đầu lên, âm thanh của nụ cười rạng rỡ buột miệng nói ra: “Hàn Dũng, anh?”
Súng, đầu ngọn súng đen hoắm đang ngắm vào Tiêu Mộng Hàn, bàn tay của Tiêu Nhạc Lâm có chút run rẩy, đứng bên cạnh ông ấy là Tiêu Chấn Hải.
Tiêu Mộng Hàn ngồi trên ghế, vẫn giữ cái dáng vẻ vừa nãy, ánh mắt của anh rơi xuống hai cái bóng đối diện, khóe môi khẽ nhấc lên làm người ta hoàn toàn không thể nhìn ra tâm trạng hiện giờ của anh thế nào.
Không khí có phần kì lạ, trong lòng của Tiêu Chấn Hải đang cuộn trào sóng lớn, cháu nội, cháu nội của ông ấy đã lớn như thế này rồi, ánh mắt của ông ấy chuyển sang khuôn mặt của Tiêu Mộng Hàn, cẩn thận tỉ mỉ tìm kiếm lần cuối cùng nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Mộng Hàn trong kí ức của ông.
Tiêu Mộng Hàn của bây giờ hoàn toàn khác, từ lúc Tiêu Mộng Hàn ra nước ngoài đến lúc trở về đã mấy năm, cô chưa bao giờ gặp lại Tiêu Chấn Hải và Tiêu Nhạc Lâm, bọn họ đều biết cô là đang trách bọn họ vô tình.
Cơ thể Mặc Tiểu Nhiễm hơi nghiêng nhẹ, chặn trước cơ thể của Tiêu Mộng Hàn.
Đối phương có súng, thoạt nhìn là biết đến không có ý gì tốt cả, hơn nữa rất có khả năng là cha con vào phòng cướp bóc.
Bàn tay lạnh cóng một giây sau liền nắm chặt lấy tay của Mặc Tiểu Nhiễm, cơ thể của Mặc Tiểu Nhiễm ngã vào cánh tay của anh liền run rẩy, lạnh đến mức da gà đều nổi lên lớp lớp, sáng nay Tiêu Mộng Hàn còn nóng và sốt nhưng vào thời điểm này nhiệt độ hạ thấp xuống sắp biến thành cục đá rồi.
“Tiểu Nhiễm, em lên dọn phòng ngủ trước được không?” Tiêu Mộng Hàn ngẩng đầu, một nụ cười dịu dàng và ấm áp hiện trên khuôn mặt, những sợi tóc bạc rung nhẹ theo chuyển động của anh, để lộ ra chiếc bím tóc mà Mặc Tiểu Nhiễm quên không tháo.
Nhìn vào kiệt tác của mình, Mặc Tiểu Nhiễm xấu hổ, khuôn mặt liền đỏ ửng lên.
Mà trong ánh mắt của Tiêu Mộng Hàn lại là sự dễ thương e thẹn, trong lòng anh có chút sợ hãi, anh hít một hơi thật sâu, cố đè nén cơn nhói của trái tim mình.
Mặc Tiểu Nhiễm ngẩng đầu một cách do dự nhìn hai cái bóng xa lạ kia, cô đột nhiên nhớ ra bọn họ là ai rồi, trước đây cô đã nhìn thấy bài báo của họ trên các tờ báo. Đó là ông nội và bố của Tiêu Mộng Hàn, Mặc Tiểu Nhiễm yên tâm hơn một chút.
Tiêu Chấn Hải và Tiêu Nhạc Lâm đều biết cái tên Mặc Tiểu Nhiễm này, Tiêu Nhạc Lâm thu lại súng, vẫn còn một chút ngại ngùng, vừa nãy đến đây quá đột ngột rồi.
Nhìn Mặc Tiểu Nhiễm đang do dự đi lên lầu, Tiêu Chấn Hải phải ngưỡng mộ đôi mắt nhìn người của cháu trai mình, nhìn là thấy đây là một cô gái tốt.
Nhưng mà Tiêu Chấn Hải cũng thấy khó chịu vì Tiêu Mộng Hàn không giới thiệu Mặc Tiểu Nhiễm cho bọn họ.
“Tiểu Hàn, con bé là gì của con?”
“Điều này không liên quan đến mọi người, hôm nay đến đây là để trừ hại cho dân sao?” Ánh mắt của Tiêu Mộng Hàn nhìn ông nội và bố ở phía đối diện.
Theo lý lẽ ra bọn họ phải là người gần gũi và đáng tin cậy nhất của anh, nhunge đã rất nhiều năm không gặp, vừa mới gặp đã chĩa khẩu súng vào mình.
Tiêu Chấn Hải ho nhẹ một tiếng, ánh mắt của ông nhìn về phía cầu thang, một giây sau từ từ nói: “Ông không có ngày nào là không nhớ con cả, ông đã liên hệ với chuyên gia, con có cần không?”
“Không cần, nếu như các người muốn một lần nữa nhốt tôi làm nghiên cứu quái vật, vậy bây giờ mời hai người đi cho, tôi đã trưởng thành rồi và tôi có thể tự chịu trách nhiệm cho bản thân.”
Tiêu Mộng Hàn không hề kích động, anh ngồi đó và bình tĩnh nhìn hai người họ, chỉ là bàn tay nắm chặt trên mặt bàn đang nhỏ từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống mặt đất, bắn tung tóe giống như đóa hoa mai đỏ vậy.
Đôi mắt của Tiêu Nhạc Lâm lóe nhìn, ông kéo chặt Tiêu Chấn Hải rồi nói: “Bố, con nghĩ chúng ta nên rời đi trước, để Tiểu Hàn bình tĩnh lại, Tiểu Hàn, mẹ con nhận Tiểu Nhiễm làm con nuôi, con cũng biết đó, bà ấy dạo này tim không được khỏe, chúng ta đều hi vọng có người có thể ở cùng bà ấy tâm sự.”
Tiêu Mộng Hàn biết, anh cũng không ngăn cấm, lúc này nhìn Tiêu Nhạc Lâm kéo Tiêu Chấn Hải rời đi, anh tự nhiên muốn cười, thiếu chút nữa là không thể ngừng cười được nữa. Năm đó chính bọn họ đã ném anh vào thùng và đuổi anh ra nước ngoài, giống như đối xử với một con quái vật.
Ở đó, Tiêu Mộng Hàn không quen biết ai cả, chỉ có sự cuồng nhiệt lạnh lùng trên khuôn mặt của người trong viện nghiên cứu, chính là sự cuồng nhiệt với việc nghiên cứu cơ thể của anh.
Tiêu Mộng Hàn dơ tay lên muốn lấy cốc cà phê, tay phải mở rộng nhưng không phải những ngón tay thon dài mà là những móng vuốt sắc nhọn, trái tim anh đột nhiên nhói lên, ngay giây tiếp theo bàn tay kia liền sờ mặt của anh, thật may nó vẫn mịn màng.
Mặc Tiểu Nhiễm ở trên lầu nhìn thấy Tiêu Nhạc Lâm và Tiêu Chấn Hải rời đi, bọn họ ở dưới lầu hình như xảy ra một vài tranh chấp, cô nghe không rõ bọn họ đang nói gì.
Trước khi rời đi, Tiêu Chấn Hải ngước nhìn Mặc Tiểu Nhiễm đang đứng bên cửa sổ một cái rồi mới lên xe, Mặc Tiểu Nhiễm lo lắng cho Tiêu Mộng Hàn, vội vã xuống lầu: “Bọn họ đi rồi?”
“Đi rồi.” Tiêu Mộng Hàn vội vã đưa tay ra với lấy khăn giấy trên mặt bàn quấn chặt bàn tay đã biến thành móng vuốt lại, ngay giây tiếp theo liền đứng dậy chạy đi rửa tay.
“Tay của anh sao vậy?”
“Không sao, tôi vào nhà tắm.” Tiêu Mộng Hàn vừa nói vừa đứng dậy, đi thẳng vào nhà tắm, nếu như đi nhà tắm trong phòng ngủ trên lầu, vậy chắc chắn phải đi qua Mặc Tiểu Nhiễm, anh sợ cô phát hiện ra sự kì lạ của bản thân.
Mặc Tiểu Nhiễm ở dưới lầu trong sự nghi ngờ, lúc cô đi đến trước bàn ăn, đôi mắt cô vô tình nhìn thấy những giọt máu trên mặt đất, cô lập tức đóng băng, vừa nãy bọn họ đã bắn anh?
Có một loại có thể giảm đi tiếng súng, có phải sẽ không nghe thấy tiếng súng không.
Một tiếng hét đau khổ từ trong nhà tắm truyền ra, sau đó là một tiếng ồn lớn, hình như có một vật gì đó rất nặng rơi xuống. Mặc Tiểu Nhiễm vội vã chạy đến gõ của phòng tắm: “Anh sao thế? Tiêu Mộng Hàn?”
Trong phòng tắm yên tĩnh đến lạ, không có bất kì âm thanh nào đáp lại.
Cô không cách nào mở được cửa, cô nghĩ một lúc tự gõ vào đầu mình rồi chạy ra phòng khách, Mặc Tiểu Nhiễm cầm điện thoại gọi cho Hàn Dũng.
Tắt máy, điện thoại của Hàn Dũng vậy mà lại tắt máy. Ngón tay của Mặc Tiểu Nhiễm dừng lại ở bàn phím số 1, do dự một hồi rồi tiếp tục ấn, 120.
Mặc Tiểu Nhiễm thật sự rất sợ Tiêu Mộng Hàn xảy ra chuyện, cô bây giờ đến người để thương lượng cũng không có.
Mẹ của Tiêu Mộng Hàn, Mặc Tiểu Nhiễm đột nhiên nghĩ ra gì đó, lập tức đi tìm bộ quần áo cô thay sáng nay lấy ra một tờ giấy, trên đó có số điện thoại mà Dương Tử Doanh đưa cho cô.
Tiếng thở nặng nề trong phòng tắm, mái tóc dài màu trắng đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, Tiêu Mộng Hàn dựa vào tường của phòng tắm đứng lên, anh sợ hãi nhìn mình trong gương, tại sao lại thành ra thế này?
Hình như từ sau lúc anh phát sinh quan hệ với Mặc Tiểu Nhiễm, cơ thể của anh đã có sự biến hóa rất khác trước.
Anh rất sợ, sợ có một ngày anh sẽ ngày ngày đêm đêm mãi mãi là cái bộ dạng này, anh không phải là Tiêu Mộng Hàn.
Điện thoại của Hàn Dũng bị Linda tắt đi, sau đó ném ra xa xa, rơi xuống biến thành đống đổ nát.
“Linda, cô đang làm cái gì vậy?”
“Làm gì ư? Nói cho tôi biết, Tiêu Mộng Hàn đang ở đâu, nếu không tôi sẽ không đi đâu.” Linda, một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng, cô ấy có vóc dáng mảnh khảnh, vòng eo con kiến, trước giờ không có người đàn ông nào mà cô không chinh phục được cả.
Chỉ mãi cho đến khi Linda gặp Tiêu Mộng Hàn, sự từ chối và thờ ơ của Tiêu Mộng Hàn khiến cho cô phải lòng anh đến phát điên.