Chương 37: Lừa dối! Làm sao để duy trì nó?

Hàn Dũng còn chưa kịp đồng ý, Mặc Tiểu Nhiễm đã lao ra khỏi phòng bếp, không khí trong bếp có cảm giác ngột ngạt, cô, cô sợ.

Đứng thở hồng hộc ở cầu thang, Mặc Tiểu Nhiễm mới phát hiện ra mình đang thất thần.

Đổ nước, bưng ra, đặt lên ấm siêu tốc, Hàn Dũng nhìn ánh mắt sợ hãi của Mặc Tiểu Nhiễm, trong lòng có chút đau lòng, nhưng lại không nói được gì, đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì Tiêu Mộng Hàn không nói cho anh ấy biết.

Mà Tiêu Mộng Hàn ở đây gần như thay đổi tất cả mọi thứ, có thể thấy được Tiêu Mộng Hàn cũng tính đến trường hợp Mặc Tiểu Nhiễm trở lại.

Dựa trên sự hiểu biết của Hàn Dũng về Tiêu Mộng Hàn, đây là lần đầu tiên Tiêu Mộng Hàn vì một người phụ nữ mà tốn thời gian và tâm sức như vậy.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Mặc Tiểu Nhiễm ngây người nhìn Hàn Dũng, chẳng lẽ là bệnh truyền nhiễm, hay là nơi này có quỷ?

Mặc Tiểu Nhiễm theo bản năng nhìn xung quanh, không nhìn thấy cái gì bất thường.

Hàn Dũng cười, nhẹ giọng nói với Mặc Tiểu Nhiễm: "Cô còn nhớ lời tôi nói với cô ở bệnh viện không?"

“Nói cái gì?” Mặc Tiểu Nhiễm chớp chớp mắt, một giây sau mới nhớ ra, hai mắt đột nhiên mở to. Không phải chứ! Tình huống bây giờ của Tiêu Mộng Hàn là do lúc nhỏ bị ngược đãi?

Hàn Dũng gật đầu trái với lương tâm của anh ấy, đã bắt đầu lừa dối thì bất luận lừa dối bao lâu, đều phải duy trì nó.

Mặc Tiểu Nhiễm nhìn về phía cầu thang với ánh mắt đầy đồng cảm.

Tiêu Mộng Hàn nhìn bên ngoài cao cao tại thượng, những thực chất lại rất đáng thương, đây có lẽ là nguyên nhân chính khiến anh từ chối nhận phỏng vấn.

"Buổi phỏng vấn của tôi, khiến anh ấy tức giận sao? Hay là gây phiền phức gì cho anh ấy?" Mặc Tiểu Nhiễm nghịch nghịch ngón trỏ ở trên mặt bàn, nếu là như vậy thì cô đã phạm trọng tội rồi.

Những ám ảnh lúc nhỏ rất dễ trở thành cơn ác mộng đi theo anh suốt đời, chính tay cô đã vạch vết sẹo của anh ra.

Hàn Dũng lắc đầu và thở dài, anh chỉ nói một câu: "Cô là một cô gái tốt."

Mặc Tiểu Nhiễm không nói gì, Tiêu Mộng Hàn đứng ở trên cầu thang, bộ đồ anh mới thay đã ướt đẫm mồ hôi.

Anh nhìn xuống mái tóc bạc đã dài đến thắt lưng, làn da gần như trong suốt, hai tay anh nắm chặt thành nắm đấm, chẳng lẽ anh sẽ sống trong đau khổ như vậy cả đời sao?

Một tiếng ầm vang lên! Hai chân Tiêu Mộng Hàn không chống đỡ nổi làm anh ngã sau đó lăn xuống cầu thang, hoa mận đỏ từ cầu thang rơi xuống dưới sàn, nhuộm một màu đỏ trên mái tóc bạch kim của anh.

"Mộng Hàn?"

"Tiểu Mộng Hàn?"

Hàn Dũng bế Tiêu Mộng Hàn trở lại phòng ngủ, Mặc Tiểu Nhiễm thắc mắc tại sao anh ấy không đưa anh đến bệnh viện. Nhưng sau đó cô nhớ ra thân phận của Tiêu Mộng Hàn và những gì anh đã trải qua khi còn nhỏ, có thể anh sẽ không thích đến bệnh viện điều trị.

“Để tôi đi gọi điện, cô ở đây chăm sóc anh ấy được không?” Không thể trì hoãn thêm, Hàn Dũng phải liên lạc với những người đấy đang ở nước ngoài ngay lập tức.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, Hàn Dũng không biết dùng cách nào để Tiêu Mộng Hàn có thể trụ đến ngày mai?

Trong phòng ngủ, Mặc Tiểu Nhiễm cầm khăn lông nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Tiêu Mộng Hàn, nhiệt độ cơ thể vẫn còn rất nóng.

Mặc Tiểu Nhiễm đang rất lo lắng, nhưng kỳ thật anh của lúc này trông rất đẹp trai, mang tư vị như một tiên nữ giáng trần, mái tóc bạc kim thướt tha lấp lánh dưới ánh đèn, nhưng nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của anh mà đau lòng.

Không ngờ, ánh mắt của Mặc Tiểu Nhiễm đυ.ng phải ánh mắt ấy, cô không biết Tiêu Mộng Hàn đã tỉnh lại từ lúc nào, anh nhìn cô không chớp mắt.

"Khiến cô sợ? Tóc của tôi." Thanh âm khàn khàn, trầm thấp từ tốn, giọng nói thủ thỉnh đã phá vỡ không gian yên tĩnh ấy.

Hơi thở của Tiêu Mộng Hàn rất nhẹ, giống như hơi thở cuốn theo chiều gió sau đó hòa vào trong không khí bất cứ lúc nào.

“Không, không có.” Mặc Tiểu Nhiễm rất tò mò tại sao chỉ sau một đêm tóc của Tiêu Mộng Hàn lại dài ra như vậy, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt để hỏi.

Cô vừa đùa vừa nắm lấy một lọn tóc: "Nhiều người muốn để kiểu tóc như anh, thì phải đi tẩy tóc sau đó nhuộm mới được nha.”

Tóc của Mặc Tiểu Nhiễm được buộc hờ sau lưng, cô không có nhiều thời gian để lo đến nó.

Vốn dĩ muốn cắt tóc ngắn nhưng Tuyên Bằng không chịu, anh ấy nói tóc của phụ nữ là của đàn ông, không chỉ thể hiện sợi tơ tình quấn quanh ngón tay mà còn quấn cả trái tim anh ấy.

Mặc Tiểu Nhiễm để tóc dài vì anh ấy, cô đan các ngón tay vào nhau, nhưng trái tim và linh hồn của anh ấy ở đâu?

Thở dài một tiếng, Mặc Tiểu Nhiễm mới sực tỉnh lại, phát hiện tóc của cô không phải quấn quanh ngón tay của mình, mà là một ngón tay khác nhìn mảnh khảnh như nghệ nhân, nóng bỏng, bao phủ lên tóc của cô.

Không khí tĩnh lặng, thời gian dường như dừng lại.

Mặc Tiểu Nhiễm cảm thấy một luồng không khí nóng bỏng đang đến gần mình, mang theo hơi thở đầy nam tính, cô?

“Tôi, tôi đi lấy nước.” Mặc Tiểu Nhiễm vội vàng đứng dậy, nhưng không muốn vì tốc độ quá nhanh mà không để ý tóc của cô còn quấn trên ngón tay của Tiêu Mộng Hàn, Mặc Tiểu Nhiễm cũng không thèm để ý da đầu đang đau mà chạy ra ngoài.

Trong phòng ngủ, ánh mắt Tiêu Mộng Hàn rơi vào đầu ngón tay, thật lâu không nói gì, chỉ có điều trong lòng anh biết rõ cảm giác vừa rồi, thật sự rất tốt.

Ở dưới lầu, Mặc Tiểu Nhiễm bình tĩnh lại, trong lòng không biết bao nhiêu lần tự nói với mình, không nên hiểu lầm đồng cảm thành tình yêu, không hay đâu.

Hơn nữa, Mặc Tiểu Nhiễm có thể khẳng định mình hoàn toàn không có quan hệ gì với Tiêu Mộng Hàn, ánh mắt anh nhìn cô rất thẳng thắn và tự nhiên.

Hàn Dũng luôn túc trực bên cạnh Tiêu Mộng Hàn đến nửa đêm sau đó anh ấy ngủ thϊếp đi. Còn Mặc Tiểu Nhiễm thì tức trực bên cạnh Tiêu Mộng Hàn cho đến rạng sáng.

Mặc Tiểu Nhiễm không ngừng bồi nước cho Tiêu Mộng Hàn uống, lau mồ hôi cho anh, chỉnh sửa lại mái tóc rối bù của anh, thậm chí cô còn lặng lẽ tết tóc cho Tiêu Mộng Hàn khi anh đang ngủ.

Nhìn bím tóc xoắn lại, Mặc Tiểu Nhiễm bật cười, sợ đánh thức hai người đàn ông nên cô vội vàng lấy tay che miệng.

Sau một ngày lăn lộn lái xe, Hàn Dũng rất mệt, đêm hôm trước anh ấy còn không được ngủ thoải mái trên ghế sô pha, vì vậy bây giờ anh ấy ngủ rất say, thậm chí anh ấy còn không biết khóe miệng mình đang chảy nước dãi.

Ngược lại, Tiêu Mộng Hàn ngủ như một đứa trẻ, có chút bất lực, đôi tay to lớn có phần tùy tiện nắm lấy quần áo của Mặc Tiểu Nhiễm, không dám nắm lấy tay cô sợ làm nóng.

Tiêu Chấn Hải luôn quan tâm đến đứa cháu trai duy nhất của mình. Mới sáng sớm, ông ấy nghe cấp dưới báo cáo rằng Hàn Dũng cùng một cô gái đã đến biệt thự của Tiêu Mộng Hàn vào lúc nửa đêm chưa rời đi, làm cho tâm ông cụ hốt hoảng.

Trong những năm này, đây là lần đầu tiên có người qua đêm trong biệt thự đó. Tiêu Chấn Hải không dám tưởng tượng đó là hậu quả tốt hay xấu.

"Bố! Buổi sáng tốt lành." Sáng sớm, Tiêu Nhạc Lâm đã đến chào ông cụ Tiêu nhưng những gì ông ấy thấy là khuôn mặt trầm mặc của Tiêu Chấn Hải. Tiêu Nhạc Lâm chỉ thấy biểu cảm như thế của Tiêu Chấn Hải lúc mà Mộng Hàn gặp tai nạn.

Tiêu Chấn Hải nhìn con trai mình với vẻ mặt nghiêm túc hơn. Xuất hiện trước mắt ông là không mặt đầy trẻ trung của Tiêu Mộng Hàn.

Thở hắt một hơi, Tiêu Chấn Hải đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn: "Nhạc Lâm! Cầm súng đi theo bố."

Súng? Tiêu Nhạc Lâm giật mình, định mở miệng nhưng thấy Tiêu Chấn Hải vẫy tay với ông ấy. Sau đó quay lại, cho Tiêu Nhạc Lâm một tấm lưng đầy mạnh mẽ.

"Bố."

"Còn chưa đi?"

Dương Tử Doanh vừa bước ra sau khi dọn phòng ngủ, bà ta thấy Tiêu Nhạc Lâm đang vội vã cần lấy một khẩu súng, sau đó nhanh chân cùng Tiêu Chấn Hải ra ngoài.

Hai cha con lần lượt đi về phía cửa, Dương Tử Doanh không biết tại sao đột nhiên có dự cảm không tốt, mấy năm nay lần đầu tiên bà ta thấy bố chồng và chồng rơi khỏi nhà sớm như vậy, mà còn?