Mặc Tiểu Nhiễm vội vàng đưa tay chặn lại, cười nói: “Không cần, không cần, với tôi thế này là đủ rồi, lát nữa anh còn lái xe cũng đừng uống nhiều quá, say rượu không nên lái xe đâu.”
Hàn Dũng ủ rũ, đây là lần đầu tiên anh ấy được thư giãn và ăn cùng một người, anh ấy từ từ gắp những thứ trong nồi lẩu và ăn một cách thoải mái, gió mát thổi qua, trước mắt chỉ toàn là cảnh quan thiên nhiên.
Không có những tòa nhà cao tầng, những dòng người qua lại vội vã trong thành phố, chỉ còn lại khung cảnh thiên nhiên hữu tình thơ mộng.
Hàn Dũng thở dài, anh nhớ đến những ngày mình đến nhà máy rượu ở nước ngoài trước đây.
“Tiểu Nhiễm, ấn tượng của cô dành cho sếp Tiêu là gì?”
“Sếp Tiêu?” Mặc Tiểu Nhiễm nhướng mày, đột nhiên nhớ tới Hàn Dũng và Tiêu Mộng Hàn đêm đó, cô cười giả lả nói: “Ừm, phỏng vấn một lần, là người thành đạt.”
“Còn gì nữa?” Ánh mắt Hàn Dũng rơi vào khuôn mặt nhỏ hồng hào của Mặc Tiểu Nhiễm, anh ấy cầm chai rượu lên, rót đầy chất lỏng màu đỏ vào ly rượu sắp cạn của cô.
“Còn gì nữa, ví dụ?” Mặc Tiểu Nhiễm cười nói: “Anh làm việc với anh ấy lâu như vậy, vấn đề này hình như nên đảo ngược lại mới đúng.”
Hàn Dũng mỉm cười, có vẻ bối rối, nhưng vẫn rất rõ ràng, anh ấy hiểu phần nào tại sao Tiêu Mộng Hàn lại mời Mặc Tiểu Nhiễm vào làm việc trong công ty, nhưng không hiểu tại sao Tiêu Mộng Hàn lại không ngăn cản bà Tiêu nhận Mặc Tiểu Nhiễm làm con gái nuôi.
Trong lòng có cảm giác phiền muộn, Hàn Dũng không muốn nhìn thấy Mặc Tiểu Nhiễm bị tổn thương, cô gái trong sáng như cô bây giờ rất ít.
Một cuộc điện thoại đã sớm kết thúc bữa tối nhàn nhã của Hàn Dũng và Mặc Tiểu Nhiễm. Hàn Dũng không ngờ Linda lại đột nhiên đến, với lại đã tới sân bay đang đợi anh ấy đến đón.
Hàn Dũng mỉm cười xin lỗi với Mặc Tiểu Nhiễm, đứng dậy đi ra xa một chút, thấp giọng nói: “Linda, em đến đây bố mẹ em có biết không?”
“Sao phải nói họ biết? Em muốn đến gặp Hàn, nếu em nói cho bọn họ biết trước thì các anh cũng sẽ biết, các anh còn để em đến đây được sao?”
Linda hiểu rất rõ, cô ấy muốn gây sự bất ngờ, nhưng sau khi đến đây thì cô ấy đã thay đổi ý định, muốn Hàn Dũng đến đón đến chỗ của Tiêu Mộng Hàn, cô ấy đã chuẩn bị rất nhiều thứ tốt cho Tiêu Mộng Hàn, lần này nhất định phải giữ được anh.
Sau khi Hàn Dũng ứng phó Linda xong thì gọi điện cho Tiêu Mộng Hàn, Tiêu Mộng Hàn đang uống cà phê trong biệt thự chờ đợi màn đêm buông xuống, anh muốn xem cơ thể mình bị Mặc Tiểu Nhiễm ảnh hưởng đến mức nào.
Sau khi nhận được cuộc gọi của Hàn Dũng, Tiêu Mộng Hàn chỉ nói một câu: “Cậu giải quyết đi, đúng rồi, Tiểu Nhiễm có phải đang ở cùng cậu?”
“Phải, nhưng tôi làm sao giải quyết, cô ấy đâu phải đến tìm tôi.”
“Đưa cô ấy đến chỗ bố mẹ tôi, một mình cô ấy ở chỗ lúc đầu không ổn lắm, ngày mai tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho cô ấy.”
Tiêu Mộng Hàn do dự có nên đón Mặc Tiểu Nhiễm đến chỗ mình không, nhưng sau đó anh từ bỏ ý định, anh sợ sẽ khơi dậy trí nhớ của Mặc Tiểu Nhiễm.
Trong cổ họng có một cơn nóng rát khó chịu, Tiêu Mộng Hàn nhấp một ngụm cà phê, không những không ngăn được mà còn khiến ngọn lửa thiêu đốt đến tận bụng dưới, tay cầm cốc cà phê run lên, anh biết cơ thể mình lại sắp biến hóa rồi.
“Mộng Hàn, Mộng Hàn?” Không có ai đáp lại tiếng gọi của Hàn Dũng.
Tiêu Mộng Hàn đã bất tỉnh trên mặt đất, khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân nóng ran, chiếc điện thoại rơi xuống cách anh không xa vẫn còn vang lên giọng nói của Hàn Dũng, mái tóc đen dần dần dài ra và đổi màu.
Hàn Dũng rất lo lắng, anh ấy không có thuật phân thân, thế là anh ấy kéo Mặc Tiểu Nhiễm, chào lão Trần một tiếng rồi lên xe phóng đi.
Mặc Tiểu Nhiễm không làm được mấy chuyện ăn xong phủi đít quỵt tiền: “Tiền, còn chưa trả tiền cơm cho người ta mà.”
Lão Trần mở sạp lẩu kinh doanh ở đây cũng không dễ dàng gì.
“Không cần, tôi đến đây ăn mỗi năm trả một lần.” Hàn Dũng khởi động xe, anh ấy đã đưa trước tiền ăn một năm cho ông Trần, nhiều thì trừ ít thì bù thêm.
Mặc Tiểu Nhiễm ngơ ngác, nhìn những giọt mồ hôi trên trán Hàn Dũng, lời nói vừa tới cổ họng đã bị nuốt ngược trở lại.
Nhất định là có chuyện quan trọng, nếu không Hàn Dũng cũng không như thế.
“Tiểu Nhiễm, tối nay cô đến chỗ bố mẹ sếp Tiêu ở nhé, được không?”
“Tôi về nhà của mình.” Mặc Tiểu Nhiễm đau đầu, cô nhớ tới Dương Tử Doanh đã thừa nhận mình làm con gái nuôi.
Cô xoa xoa lông mày, làm như thế là định tự chối.
“Sếp Tiêu lo lắng nhà của cô không an toàn.” Trong lòng Hàn Dũng hiểu rõ, Tiêu Mộng Hàn lo lắng mấy tên lưu manh đó sẽ làm hại Mặc Tiểu Nhiễm, ở nhà họ Tiêu sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Mặc Tiểu Nhiễm từ chối, cô nói: “Không an toàn, tôi đã sống ở đây từ nhỏ, lát nữa tôi muốn đến bệnh viện để thăm Vương Dĩ Linh, cô ấy bị tai nạn.”
Hàn Dũng lo lắng cho Tiêu Mộng Hàn, Mặc Tiểu Nhiễm xuống xe ở trạm xe buýt đầu tiên khi vừa vào thành phố, cô muốn đến bệnh viện xem thử.
Ban ngày, Mặc Tiểu Nhiễm nghe chủ nhiệm nói Vương Dĩ Linh bị cụt chân nên vẫn muốn đi thăm cô ta.
“Tiểu Nhiễm?” Hàn Dũng thò đầu ra khỏi cửa xe, nhìn dáng người nhỏ nhắn của Mặc Tiểu Nhiễm ở phía sau như gánh chịu sự cô độc khắp thế giới, trong lòng anh ấy cảm thấy quặn thắt.
“Cái gì?” Mặc Tiểu Nhiễm quay đầu vẫy tay với Hàn Dũng: “Yên tâm đi, tôi biết mà.”
Hàn Dũng ném chìa khóa nhà xuống chân Mặc Tiểu Nhiễm: “Của cô đây, địa chỉ cô biết rồi đó, tối nay tôi có việc không thể về, nếu cô không chê thì cứ đến đó.”
Không cho Mặc Tiểu Nhiễm cơ hội từ chối, Hàn Dũng đã khởi động xe chạy đi.
Mặc Tiểu Nhiễm cầm lấy chìa khóa, có chút bất đắc dĩ, Hàn Dũng quá tin tưởng cô rồi, không sợ cô cướp sạch nhà anh ấy à.
Trong bệnh viện, Tuyên Bằng nhân lúc Vương Dĩ Linh ngấm thuốc an thần bảo y tá trông chừng cô ta. Anh ấy thay bộ quần áo bình thường, cố lết cái thân bị thường đi tìm Mặc Tiểu Nhiễm, đáng tiếc là vô ích.
Cửa nhà không khóa, đồ đạc chăn bông trong nhà vẫn giống như lần trước anh ấy đến.
Căn phòng trống rỗng, mọi thứ đều cho thấy Mặc Tiểu Nhiễm vẫn chưa quay lại, đôi mắt Tuyên Bằng đau nhói.
Hai tay nắm chặt chăn bông trên giường, Tuyên Bằng co người vào trong, chính ở nơi này, đã vô số lần anh ấy nói những lời yêu thương dịu dàng với Mặc Tiểu Nhiễm, hôn nhẹ lên khuôn mặt non nớt của cô, vô số lần anh ấy kìm nén, vì sợ vượt quá giới hạn sẽ làm tổn thương cô.
Tuyên Bằng từng thề rằng anh ấy sẽ tổ chức một đám cưới hoành tráng cho Mặc Tiểu Nhiễm, hân hoan cưới cô về nhà, nhưng trước lúc đó anh ấy sẽ không chạm vào người cô.
“Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm, em ở đâu?” Tuyên Bằng cảm thấy trong mắt có thứ gì đó trào ra, anh ấy không kiềm chế được nước mắt, cố gắng vùi mặt vào trong chăn, hấp thụ hơi thở của cô.
Tuyên Bằng biết rõ sự khác biệt giữa anh ấy và Tiêu Mộng Hàn đó, người đàn ông đứng trên đỉnh kim cương như một vị đế vương, ánh nhìn bao trùm cả toàn thành phố, thậm chí là toàn bộ giới tài chính, e rằng không có người phụ nữ nào từ chối một người đàn ông như thế.
Không có Tuyên Bằng trong phòng bệnh, chỉ có một y tá ngủ gật ở đó.
Mặc Tiểu Nhiễm bưng trái cây đẩy cửa phòng bệnh đi vào, trong lòng cảm thấy buồn bực thất vọng không nói nên lời, có lẽ trong lòng cô càng mong mỏi được nhìn thấy Huyền Bành yêu thương chiều chuộng cô hơn.
Y tá tỉnh lại sau cơn buồn ngủ, cảm thấy trong phòng có thêm hơi thở, cô ta nhìn Mặc Tiểu Nhiễm nghi ngờ hỏi: “Cô là ai?”
“Tôi là đồng nghiệp của cô ấy, đến thăm thôi.”
“Ồ, mời ngồi, cô ấy vừa mới uống thuốc an thần, đang ngủ say.” Y tá đứng dậy vươn vai, muốn đi vệ sinh, xấu hổ nói với Mặc Tiểu Nhiễm: “Tôi đi vệ sinh, cô có thể giúp tôi trông coi một chút được không?”
“Được.” Mặc Tiểu Nhiễm gật đầu, nhìn y tá rời đi, cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường.
Vương Dĩ Linh tựa hồ ngủ rất bất an, hai tay nắm chặt chăn bông.
Ánh mắt Mặc Tiểu Nhiễm dừng lại ở chỗ cô ta bị cụt chân, trong lòng cảm thấy chán ngán.