Hàn Dũng ở đầu bên kia điện thoại đã bị hóa đá. Mặc Tiểu Nhiễm sao lại gặp mẹ của Tiêu Mộng Hàn? Tiêu Mộng Hàn cả năm còn chưa gặp bà ấy lần nào. Tại sao Mặc Tiểu Nhiễm vừa xuất hiện không những ảnh hưởng đến cơ thể của Tiêu Mộng Hàn, mà còn tình cờ gặp mặt Dương Tử Doanh?
Hàn Dũng đang tưởng tượng đủ kiểu tình huống trong đầu.
Tiêu Mộng Hàn nhờ Hàn Dũng điều tra tình hình vụ tai nạn xe, anh đứng dậy đi ra sau cửa kính, nhìn Mặc Tiểu Nhiễm bị mẹ kéo đi giới thiệu với các dì ở bên kia.
Không ngờ, Mặc Tiểu Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, Tiêu Mộng Hàn đang ngẩn người, không ngờ ánh mắt của anh lại chạm mắt cô, một giây sau Mặc Tiểu Nhiễm lại bình tĩnh dời mắt đi, trong lòng Tiêu Mộng Hàn cảm thấy có hơi hụt hẫng.
Mặc Tiểu Nhiễm phỏng vấn Tiêu Mộng Hàn không thành công, trong lòng cô luôn có dự cảm không lành.
Sau khi rời khỏi quán trà, Mặc Tiểu Nhiễm đến công ty của Tuyên Bằng, tại sao trong lòng cô luôn cảm thấy đau nhói? Trước giờ cô gọi cho anh ấy chưa bao giờ không nghe máy cũng không gọi lại, Mặc Tiểu Nhiễm tìm điện thoại mới đột nhiên phát hiện cô không mang theo bên mình, cô đứng dưới công ty của Tuyên Bằng, do dự một lúc mới quyết định đi vào.
“Giám đốc bị tai nạn.” Trợ lý Lâm vừa trở lại công ty lấy tài liệu cho Tuyên Bằng, anh ấy nhìn Mặc Tiểu Nhiễm, biết cô là bạn gái của giám đốc, người phụ nữ mà giám đốc rất yêu, nhưng nghĩ đến người đó trong bệnh viện, trợ lý Lâm không biết nên hé miệng nói thế nào cho phải.
“Bệnh viện nào? Sao lại xảy ra tai nạn?” Mặc Tiểu Nhiễm rất lo lắng, cô nghiến răng nắm chặt tay, cũng tại cô không cầm theo điện thoại, xảy ra tai nạn đương nhiên sẽ không gọi cho cô mà cũng không thể gọi được, bỗng chốc trong lòng cô cảm thấy lo lắng cho Tuyên Bằng.
“Có phải cô muốn đến bệnh viện, tôi đi cùng với cô.” Mặc Tiểu Nhiễm đối với trợ lý Lâm cũng không xa lạ gì, lúc nào cô đến tìm Tuyên Bằng cũng sẽ gặp trợ lý Lâm, chào hỏi nhau rồi cùng đi ăn cơm.
“Được.” Trợ lý Lâm gật đầu, anh ấy lấy điện thoại ra muốn thông báo cho giám đốc trước, nhưng gọi một hồi cũng không ai nghe máy.
Trong phòng bệnh, Vương Dĩ Linh tỉnh dậy sau khi gây mê sau phẫu thuật, khi cô ta biết mình bị mất nửa cái chân, cô ta đau khổ đến mức kịch liệt gần như sụp đổ, Tuyên Bằng vừa bước đến bên giường cô ta thì cô ta khóc òa lên ngã vào lòng anh ấy.
“Tuyên Bằng, tôi không muốn sống nữa, tôi trở thành người tàn tật rồi, tôi sống còn có ý nghĩa gì, anh để tôi đi chết đi, sau này tôi làm sao đi lại làm sao nuôi gia đình?”
Tuyên Bằng không biết nên an ủi Vương Dĩ Linh như thế nào, hai tay có chút cứng ngắc không biết nên đặt ở đâu, anh ấy không thể đẩy cô ta ra, thật ra vừa rồi Tuyên Bằng cũng có nghĩ đến chuyện bồi thường, chỉ là thấy bây giờ Vương Dĩ Linh kích động như vậy, anh ấy chỉ đành im lặng.
Bác sĩ và y tá bên cạnh nhìn nhau, đều ngầm hiểu và đi ra khỏi phòng bệnh, lúc này sự an ủi khuyên giải của người thân bạn bè sẽ tốt hơn những báo cáo bệnh trạng của bọn họ.
Lúc trợ lý Lâm và Mặc Tiểu Nhiễm chạy tới bệnh viện, vừa nhìn thấy bác sĩ và y tá đẩy cửa ra, bọn họ lướt qua vai nhau, tiếng xì xào bàn tán của bác sĩ và y tá đều lọt vào trong tai.
“Giữa bọn họ là quan hệ gì vậy? Xem ra cô gái đó rất là ỷ lại vào anh ta.”
“Đồ ngốc, đương nhiên là một đôi rồi, chắc là lo người đàn ông đó chê cô ta tàn tật mà bỏ cô ta, khóc thảm như thế, haizz, thật là đáng thương!”
“Phải, chiếc xe đó là do người đàn ông lái, nửa đêm cùng nhau ra ngoài chắc chắn không phải quan hệ bình thường.”
Lướt qua vài bước, bác sĩ và y tá đã vòng qua hành lang rồi biến mất, những lời bàn tan cũng nhanh chóng tan đi, lời nói vừa rồi của họ giống như tảng đá nặng giáng xuống lòng Mặc Tiểu Nhiễm.
Biểu hiện của trợ lý Lâm cũng rất mất tự nhiên, anh ấy đứng trước cửa phòng bệnh gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nói bình tĩnh: “Mời vào.”
Đây là giọng nói của Tuyên Bằng, Mặc Tiểu Nhiễm nghe rất rõ ràng, cô đã quá quen thuộc với anh ấy.
Trợ lý Lâm quay đầu lúng túng cười với Mặc Tiểu Nhiễm, sau đó đẩy cửa phòng bệnh vừa rồi bác sĩ và y tá vừa đi ra, cảnh tượng Tuyên Bằng và Vương Dĩ Linh ôm nhau lập tức lọt vào tầm mắt của Mặc Tiểu Nhiễm, cô đứng ở nơi đó, máu dần dần lạnh đi, Vương Dĩ Linh khóc như mưa, tay của Tuyên Bằng thì đang dịu dàng đặt trên vai cô ta, Mặc Tiểu Nhiễm không nhìn thấy gương mặt của Tuyên Bằng, nhưng lại nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Vương Dĩ Linh.
“Thật sao? Tuyên Bằng, anh sẽ không rời xa em chứ?”
“Tôi sẽ chăm sóc cô cho đến khi.”
Cho đến khi cô hồi phục, Tuyên Bằng còn chưa nói xong đã bị Vương Dĩ Linh ngắt lời.
“Tuyên Bằng, anh thật tốt với em.” Vương Dĩ Linh cười trong nước mắt, cô ta rút người vào trong ngực Tuyên Bằng, hai tay ôm chặt eo của anh ấy, khóe mắt còn đọng lại nước mắt để lộ một nụ cười đắc ý, mất đi nửa cái chân để đổi lấy người đàn ông xuất sắc này, tính ra cũng không thiệt.
Trợ lý Lâm không dám nhìn sắc mặt của Mặc Tiểu Nhiễm lúc này, anh ấy chỉ mỉm cười đặt tài liệu xuống chiếc bàn đầu giường, ánh mắt nhìn Tuyên Bằng, ra hiệu với anh ấy.
“Tôi đi xử lý công việc.” Thấy vẻ mặt của trợ lý Lâm, Tuyên Bằng tưởng là có việc gấp, anh ấy định đặt Vương Dĩ Linh nằm xuống giường, nhưng cái ôm của Vương Dĩ Linh càng chặt hơn, cả người cô ta run lên bần bật, nước mắt bỗng chốc trào ra.
Trợ lý Lâm mở miệng muốn nhắc nhở giám đốc, Mặc Tiểu Nhiễm cũng đang ở đây, Mặc Tiểu Nhiễm đâu rồi? Khi trợ lý Lâm ngẩng đầu nhìn lại thì đã không còn thấy bóng dáng của Mặc Tiểu Nhiễm nữa.
Tuyên Bằng cũng cảm nhận được sự kỳ lạ của trợ lý Lâm, anh ấy cau mày quay đầu nhìn lại, phía sau không có gì cả.
“Trợ lý Lâm?”
“Ừm, vừa rồi cô Mặc cũng tới đây.”
“Tiểu Nhiễm?” Tuyên Bằng lập tức đứng dậy, không ngờ cả người Vương Dĩ Linh mất đi sự chống đỡ của anh ấy mà ngã phịch xuống giường, cô ta hét lên thảm thiết, đầu gối vừa băng bó đã rỉ ra một chút máu tươi.
“Vương Dĩ Linh.” Tuyên Bằng vội vàng cúi xuống bế cô ta lên, không ngờ Vương Dĩ Linh lại đẩy vai anh ấy.
“Tuyên Bằng, nếu vừa rồi Tiểu Nhiễm tới đây, nhất định cô ấy sẽ hiểu lầm, anh đi mau, a, đau quá, chân của tôi, a.” Trán Vương Dĩ Linh thấm đầy mồ hôi, hàm răng cắn chặt môi, có máu rỉ ở khóe môi, cô ta thực sự rất đau, cực kỳ đau, thứ đang trượt xuống trên gương mặt không biết là mồ hôi hay nước mắt, khổ nhục kế, quả nhiên không thể sử dụng nhiều.
Trợ lý Lâm vội vàng ấn đèn khẩn cấp ở đầu giường, nói: “Giám đốc, anh đuổi theo Tiểu Nhiễm, ở đây để tôi lo.” Trợ lý Lâm định giúp Tuyên Bằng ở đây chăm sóc cho Vương Dĩ Linh, nhưng không ngờ tay của Vương Dĩ Linh lại nắm chặt lấy cánh tay của Tuyên Bằng không ngừng kêu đau. Trợ lý Lâm không biết anh ấy vì câu nói này mà sau này đã mất đi công việc trợ lý rất tốt.
Tuyên Bằng ngẩng đầu, đau lòng nhìn về phía cửa phòng bệnh, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên một sự gấp gáp, lo lắng và phiền muộn.
Tay của Vương Dĩ Linh run rẩy, năm ngón tay nắm chặt cánh tay Tuyên Bằng, cố gắng không để cho mình rơi vào trong bóng tối, thấy Tuyên Bằng lo lắng, ả ta ân cần nói: “Tuyên Bằng, anh mau đi đi, a, đau.”
Vương Dĩ Linh đau đến mức toát mồ hôi lạnh, cô ta biết nếu như mình ngất đi, trợ lý Lâm đó nhất định sẽ ở lại chăm sóc cô ta, còn Tuyên Bằng sẽ đi tìm Mặc Tiểu Nhiễm, thế thì mọi công sức trước giờ cô ta làm đều uổng phí hết, Tuyên Bằng sẽ không nhớ đến một người phụ nữ tàn phế như cô ta.
Hận thù thực sự là một thứ rất mạnh mẽ, nó giữ Vương Dĩ Linh chịu đựng cho đến khi bác sĩ đến, cho đến khi bác sĩ cầm máu thay băng cho cô ta, cô ta cũng không ngất đi.
Cô ta cứ nắm lấy cánh tay của Tuyên Bằng, Vương Dĩ Linh muốn cho Tuyên Bằng thấy cô ta bị cụt chân là tại anh ấy, xương nhô ra, cơ thịt xấu xí đều là do Tuyên Bằng và Mặc Tiểu Nhiễm, vì vậy họ sẽ không hạnh phúc, không xứng đáng có được hạnh phúc.