Câu cuối cùng là Dương Tử Doanh nói cho Tiêu Mộng Hàn nghe, bà ấy kéo tay Mặc Tử Nhiễm bảo cô ngồi xuống, sau đó gọi phục vụ gọi mấy món điểm tâm.
Tiêu Mộng Hàn ngượng ngùng, ánh mắt xin lỗi nhìn Mặc Tiểu Nhiễm, anh còn chưa giải quyết Mặc Tiểu Nhiễm thì mẹ anh đã tấn công tới, cuộc phỏng vấn chỉ vừa đăng báo, tốc độ của mẹ anh cũng nhanh thật.
Ở dưới gầm bàn, Dương Tử Doanh giẫm vào chân Tiêu Mộng Hàn, sao không giới thiệu mẹ với con gái nhà người ta gì cả, phải để bà ấy đích thân ra tay sao?
Mặc dù bố chồng đã đưa thông tin của Mặc Tiểu Nhiễm cho bà ấy xem qua trước khi đến đây, nhưng Dương Tử Doanh cũng khó nói ra trước mặt, cô tiếp nhận phỏng vấn con trai tôi, nên ông già nhà chúng tôi đã yêu cầu bộ phận tình báo điều tra rõ ràng thông tin của cô.
“Ờm, mẹ, đây là Mặc Tiểu Nhiễm, phóng viên phỏng vấn con, đây là mẹ của tôi.”
“Chào bà Tiêu.” Mặc Tiểu Nhiễm ngoan ngoãn chào hỏi, không khiêm tốn cũng không hống hách, trên môi còn mỉm cười.
“Cái gì mà bà Tiêu, gọi là dì Doanh đi, dì tên là Dương Tử Doanh, bố nó là Tiêu Nhạc Lâm, ông nội nó tên Tiêu Chấn Hải, đàn ông bọn họ đều rất bận, dì muốn tìm một người đi dạo nói chuyện cũng không có, Tiểu Nhiễm, nếu con không chê dì già lọm khọm thì cùng dì đi đây đó, ài, trí nhớ dì không tốt lắm, cứ quên mình muốn mua cái gì, nếu có con dâu thì tốt biết mấy.”
Nói xong, Dương Tử Doanh lại nhìn Tiêu Mộng Hàn, ánh mắt càng thêm oán hận, con trai bà cũng quá bướng rồi, nếu không sinh ra thì làm sao biết được căn bệnh lạ có di truyền hay không?
“Khụ.” Tiêu Mộng Hàn ho khan một tiếng, mẹ anh suýt chút nữa kể hết mười tám đời tổ tông nhà anh ra rồi.
Nếu như lúc trước Mặc Tiểu Nhiễm có chút do dự có nên tiếp nhận đề nghị của Tiêu Mộng Hàn không, thì hiện tại cô không do dự chút nào, cô chỉ mỉm cười gắp điểm tâm cho Dương Tử Doanh, lấy khăn giấy, cô không muốn dấn thân vào gia đình giàu có, nếu không sau này bản thân cô cũng trở thành một người bị đưa lên báo.
Dương Tử Doanh chớp chớp mắt nhìn Mặc Tiểu Nhiễm vừa lanh lợi vừa nhã nhặn, bố chồng điều tra rõ ràng, ông ấy cũng không hiểu rõ tâm tư của Mặc Tiểu Nhiễm, người ta vẫn chưa có ý định xấu gì với con trai mình, bà ấy hơi quá hấp tấp.
Dương Tử Doanh lại nhìn sang con trai, dáng vẻ vẫn điềm tĩnh như lúc nó đang câu cá, thay vì cùng mẹ và con dâu tương lai uống trà sáng.
Dương Tử Doanh thở dài một hơi, cảm thấy con vịt vừa sắp vào nồi lại bay đi, nhớ tới bố chồng bà ta đặc biệt nhắc tới việc Mặc Tiểu Nhiễm có bạn trai, tình cảm vẫn rất khăng khít.
Ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, lặp đi lặp lại, mang theo một tiết tấu kéo dài, Tiêu Mộng Hàn nhìn Dương Tử Doanh ăn uống thong thả, kéo Mặc Tiểu Nhiễm nói điều này điều kia.
Từ mỹ phẩm đến ẩm thực, cuối cùng là vấn đề sinh con, Tiêu Mộng Hàn không biết mình đã uống bao nhiêu tách cà phê, mẹ anh vẫn chưa ăn hết bát súp bánh bao.
“Hàn Hàn, nếu con bận thì đi trước đi, mẹ với Tiểu Nhiễm đang nói chuyện rất vui, ài, dì chỉ có một đứa con trai, thật sự muốn có thêm một đứa con gái nữa, con gái thì tốt, chu đáo.” Dương Tử Doanh nói, còn lấy khăn giấy ra chấm chấm khóe mắt.
“Hừm, mẹ, thật ra mẹ và bố vẫn còn rất trẻ.” Tiêu Mộng Hàn đã nghĩ đến ý định của Dương Tử Doanh, anh không tán thành, anh thích kiểu giống hội chứng ếch luộc hơn, đến lúc đó tuyệt đối sẽ không bỏ chạy.
Khóe miệng Dương Tử Doanh giật giật dưới lớp khăn giấy, bất giác giẫm vào giày Tiêu Mộng Hàn dưới gầm bàn, thằng oắt, không gặp thì thôi, vừa gặp đã xỉa xói mẹ rồi.
Tiêu Mộng Hàn vẫn không thay đổi sắc mặt, nhưng nét mặt Mặc Tiểu Nhiễm lại không được tự nhiên, dưới chân truyền đến một cơn đau, Tiêu Mộng Hàn tưởng cô không được khỏe nên quan tâm hỏi: “Tiểu Nhiễm, hay là tôi đưa em đến bệnh viện?”
“Không, không cần, tôi không sao.”
“Hàn Hàn, có phải con giẫm lên chân người khác không?” Dương Tử Doanh vẫn rất điềm tĩnh, sau đó lập tức đổi giọng điệu: “Mẹ biết con vẫn luôn muốn có một cô em gái, mẹ cũng rất thích Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm à, làm con gái của dì đi, dì sẽ xem con như là con gái, không, còn thân hơn cả con gái.”
Dương Tử Doanh vừa dứt lời, điện thoại trong túi bà ta vang lên, Dương Tử Doanh lập tức cúi đầu nghe điện thoại, tốc độ nhanh đến mức vừa rồi Mặc Tiểu Nhiễm còn đang thất thần vẫn chưa kịp phản ứng lại, bà ta đã báo tin vui cho người bên kia điện thoại rồi: “Ồ, Thu Hồng, hôm nay tôi thực sự có chuyện vui muốn kể với bà, tôi vừa mới nhận một cô con gái, đúng vậy, Tiểu Nhiễm, rất khéo rất được lòng tôi, ừm, được, thế tiệc cứ đặt ở nhà hàng của bà đi, ba bàn là được, không phải bà không biết tính khí của lão Tiêu nhà tôi rồi đó, ông ấy rất thích nguyên tắc, đúng vậy, lát nữa bà cũng phải đến đấy, ừm, đương nhiên, con gái tôi tôi nhất định sẽ yêu thương hết mực, cái gì mấy bà đã đến dưới quán trà rồi à, được, đúng lúc cho nó chào hỏi mấy bà luôn.”
Tần suất Tiêu Mộng Hàn gõ bàn ngày càng nhiều, mẹ anh hôm nay hoàn toàn khác với mẹ anh trước đây, anh nhớ rõ trong ký ức mẹ anh là một người phụ nữ vô cùng tao nhã, lời nói dịu dàng như mưa phùn tháng ba, ở nhà lại rất hiền thục.
Sau khi Dương Tử Doanh cúp điện thoại, dường như nghĩ đến điều gì đó, nhìn Mặc Tiểu Nhiễm, Mặc Tiểu Nhiễm cũng nhìn bà ấy, hai người đều chớp chớp mắt, Mặc Tiểu Nhiễm vẫn chưa hoàn hồn lại sau những lời nói như pháo nổ của Dương Tử Doanh, hình như cô vẫn chưa đồng ý mà?
“Mẹ, Tiểu Nhiễm còn phải làm việc, hơn nữa cô ấy vẫn chưa đồng ý mà?”
“Thằng oắt thối, nó cũng chưa từ chối, nói con biết, sau này nó là em gái con, nếu con dám ăn hϊếp nó, mẹ sẽ bảo bố con xử lý con.” Dương Tử Doanh nói với Tiêu Mộng Hàn xong thì mỉm cười nhìn Mặc Tiểu Nhiễm nói: “Tiểu Nhiễm, sau này nó là anh trai con, có bắt nạt nó hết khả năng, à đúng rồi, con sẽ không từ chối dì chứ, dì thật sự rất thích con.”
Mặc Tiểu Nhiễm mở miệng, đầu óc cô quay cuồng nhanh chóng tìm lý do từ chối mà không làm mất cơ hội phỏng vấn Tiêu Mộng Hàn.
“Đi thôi, mẹ dẫn con đi gặp mấy bà dì. Còn con?” Dương Tử Doanh trừng mắt nhìn Tiêu Mộng Hàn: “Cứ ngoan ngoãn đến công ty làm kiếm tiền đi.”
“Mẹ, con và Tiểu Nhiễm còn có việc cần làm.” Tiêu Mộng Hàn nháy mắt với Mặc Tiểu Nhiễm, bảo cô đừng tự làm khó bản thân.
Dương Tử Đình xoay người che khuất tầm mắt của anh, thấp giọng nói: “Nháy mắt cái gì? Mẹ chỉ chấp nhận bố con thôi.”
Mặc Tiểu Nhiễm bị Dương Tử Doanh kéo đi, không có cơ hội nói lời nào, cô chỉ kịp gọi một tiếng: “Sếp Tiêu.”
“Gọi là anh trai, nó là đứa cuồng công việc, Tiểu Nhiễm con đừng học theo nó, phụ nữ nên dành nhiều thời gian hơn cho việc mua sắm mỹ phẩm và chăm sóc da hơn là đi làm, như vậy mới xứng đáng với bản thân.”
Tiêu Mộng Hàn không đi theo, anh cau mày ngồi ở đó, bởi vì Mặc Tiểu Nhiễm rời đi khiến anh có chút bất an, anh chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, đột nhiên nhận một cuộc điện thoại.
Cuộc gọi là do Hàn Dũng gọi đến, bởi vì điện thoại của Mặc Tiểu Nhiễm vẫn còn ở chỗ anh ấy, anh ấy muốn trả lại cho cô, sẵn tiện có một tin tức muốn nói với cô.
“Có chuyện gì? Bây giờ cô ấy hơi bận.” Bận ứng phó với mẹ anh và mấy bà bạn xì phé của mẹ anh.
“Tuyên Bằng xảy ra chuyện, là tai nạn, vào tối hôm qua, còn có đồng nghiệp Vương Dĩ Linh của Tiểu Nhiễm cũng ở trên xe.”
“Tuyên Bằng?” Tiêu Mộng Hàn đưa tay xoa xoa mi tâm, người bạn trai thực sự của Mặc Tiểu Nhiễm, anh trầm giọng hỏi: “Cô ấy biết không?”
“Chắc là không biết, bởi vì lúc xảy ra chuyện cô ấy vẫn luôn ở cùng tôi, điện thoại cũng không mang theo bên người, bây giờ thì lại hết pin.”
“Cậu đi kiểm tra đi, còn nữa mẹ tôi đã nhận Tiểu Nhiễm làm con gái nuôi, lát nữa cậu giúp tôi đi chọn một món quà, à không, thôi đi, để tôi tự làm.”