Chương 3: Cô uy hϊếp tôi

Một màn hơi nước dày đặc từ sau lưng anh bốc lên, càng lúc càng nhiều, bao phủ lấy bờ vai rộng lớn, nước trong bồn tắm đã đầy, trên bề mặt có gợn sóng nhè nhẹ, chỉ đợi người đàn ông thoải mái nằm vào bên trong.

Bờ vai rộng và rắn chắc của người đàn ông phản chiếu mơ hồ trong tấm gương đọng sương.

Tiêu Mộng Hàn cúi người định cởϊ qυầи, cửa phòng tắm đột nhiên bị người ta đẩy ra, anh dừng lại, ánh mắt hướng về bóng người đang xông vào.

Phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm là một cái đầu xù không nhìn rõ mặt.

Điều duy nhất khiến Tiêu Mộng Hàn vừa lòng chính là đôi mắt đó, lạnh lùng ương ngạnh, nhưng đây không thể là nguyên nhân khiến cô xông vào phòng tắm của anh, Tiêu Mộng Hàn híp mắt, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn cô, anh ghét nhất là loại phụ nữ thích sà vào lòng đàn ông.

“Không được lên tiếng, nếu không...”

Mặc Tiểu Nhiễm chộp lấy con dao cạo trên bồn rửa, áp vào cổ Tiêu Mộng Hàn, cô thấy rõ sự khinh thường và sự sắc bén nhìn thấu mọi chuyện trong mắt Tiêu Mộng Hàn, nhưng cô không còn cách nào, cô cần người đàn ông không quen biết này giúp cô thoát thân.

Tiêu Mộng Hàn có hàng trăm cách để Mặc Tiểu Nhiễm bất tỉnh mà bản thân anh không bị thương, nhưng anh không hành động, bởi vì bên ngoài có rất nhiều tiếng bước chân, rõ ràng cô còn vội hơn anh.

Tiêu Mộng Hàn nhìn thấy ánh mắt của cô đang tránh né cơ thể mình, rất muốn xem cô làm gì tiếp theo, có điều sau đó anh tung một cước đá cô ra.

“Đi vào.” Mặc Tiểu Nhiễm ra lệnh.

Khóe mắt giật giật, ánh mắt Tiêu Mộng Hàn càng thêm lạnh lùng nguy hiểm, cô có biết cô đang dùng dao chỉa vào ai không?

“Cô tưởng cô uy hϊếp được tôi?”

“Đừng ép tôi.” Thấy Tiêu Mộng Hàn không nhúc nhích, Mặc Tiểu Nhiễm nhấc chân giẫm lên chiếc quần đã cởi đến đầu gối của anh, giây tiếp theo không khách khí đẩy anh vào trong bồn tắm, cả người cô cũng bị kéo theo, nước bắn tung tóe, một bàn tay nhỏ bé vươn ra khỏi nước, đổ sữa tắm vào bồn tắm.

Bọt trắng theo từng gợn dập dờn càng lúc càng nhiều, rất nhanh đã phủ khắp bồn tắm, che đi thân hình thướt tha đó.

Cơ thể Tiêu Mộng Hàn căng cứng, yết hầu trồi lên trồi xuống, ánh mắt nguy hiểm u ám, cô dữ thật.

Mặc Tiểu Nhiễm dùng sức ấn dao cạo vào giữa chân Tiêu Mộng Hàn, cô không để ý nhiều như vậy.

Rầm một tiếng, cửa phòng tắm lại bị đẩy ra, mấy người đàn ông xông tới, hung hăng quát Tiêu Mộng Hàn trong bồn tắm: “Có nhìn thấy người phụ nữ nào không?”

Tiêu Mộng Hàn nằm ườn ra bồn tắm, chậm rãi dùng bọt chà lên hai cánh tay, dáng vẻ làm như không nhìn thấy mấy người kia, không có hoảng sợ hay tức giận mà người bình thường nên có, thậm chí còn không thèm nhìn bọn họ, cứ để mặc họ ngoài cửa, đồng thời cũng để người phụ nữ trong bồn tắm bị ngợp đến sắp ngất.

Bên ngoài phòng tắm có thể nghe thấy tiếng đồ vật bị quăng quật, Tiêu Mộng Hàn nhướng mày, lạnh lùng nhìn sang, trong mắt như có ngọn lửa đang nhảy múa, một luồng khí tức mạnh mẽ từ trên người anh lan tỏa khắp phòng tắm.

“Hỏi mày đấy? Câm à…” Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Mộng Hàn, người đàn ông đầu trọc hung dữ đột nhiên cảm thấy khó thở, bất giác cảm thấy không nên đắc tội với người này, anh ta nuốt một ngụm nước bọt một cách khó khăn, lập tức thay đổi giọng điệu : “Bọn tôi đang tìm một người phụ nữ, cô ta chôm đồ của cậu Tần, nếu anh nhìn thấy cô ta, tốt nhất đừng bao che, nếu không cậu Tần sẽ...”

“Tần Thiếu Bảo?” Tiêu Mộng Hàn hừ một tiếng: “Cút ra ngoài, bảo anh ta xem rõ thân phận của mình, tưởng ở đây là Tần phủ à?”

Người đàn ông đầu trọc đứng ngoài cửa sững sờ, lần đầu tiên anh ta gặp phải người không nể mặt cậu Tần như thế, anh ta lặng lẽ liếc nhìn gương mặt lạnh lùng như đế vương của người đàn ông, khí thế này chắc chắn là người không thể chọc tức.

Người đàn ông đầu trọc như nghĩ ra điều gì, mỉm cười vẫy tay để mấy đàn em phía sau lui ra ngoài tìm sang chỗ khác, trước khi đi còn không quên nhắc nhở Tiêu Mộng Hàn: “Người phụ nữ đó đã đắc tội cậu Tần, mang theo bút ghi âm vào yến hội, nếu cậu có phát hiện cô ta, xin hãy thông báo cho cậu Tần, suy cho cùng...”