“Ừm, cùng ra ngoài ăn sáng không.” Tiêu Mộng Hàn thấy Mặc Tiểu Nhiễm do dự một chút, lập tức đặt một miếng mồi ngon: “Nhân tiện phỏng vấn luôn.”
“Tôi cũng muốn ăn sáng.” Hàn Dung ôm lấy chăn, sao hôm qua đắp chăn ngủ lúc nào mà anh ấy cũng không nhớ nhỉ?
Nhìn ánh mắt áy náy của Mặc Tiểu Nhiễm, cùng với thái độ “cậu dám đi theo thử coi” của Tiêu Mộng Hàn, Hàn Dũng nuốt nước bọt, cái mạng hay bữa sáng, cái nào quan trọng hơn?
Trước khi Tiêu Mộng Hàn rời đi, còn quăng cho Hàn Dũng một ánh mắt “cậu còn mặt dày đòi ăn sáng à”, Hàn Dũng bối rối, anh ấy còn chưa thành thần thành phật đương nhiên là phải ăn rồi.
Hàn Dũng vô tình lướt qua căn bếp, ánh mắt đột nhiên mở to, những thứ trong bồn, chiếc qυầи ɭóŧ sặc sỡ mà anh đã thay vào đêm hôm trước, đang nằm lồ lộ ngay trong đó.
Ngày hôm đó, Hàn Dũng rất phiền muộn, ngay cả trong công ty, anh ấy cũng cảm thấy mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt tránh né, làm anh ấy phải trốn trong văn phòng không ra ngoài, hai tay ôm đầu, khóc thầm trong lòng, hình ảnh đẹp trai lạnh lùng bị hủy hoại, Mặc Tiểu Nhiễm nhất định đang nghĩ anh ấy có sở thích đặc biệt!
Hàn Dũng cầm điện thoại trên bàn làm việc lên, dùng ngón tay chậm rãi xoa xoa, anh ấy lại quên trả lại điện thoại cho Mặc Tiểu Nhiễm, điện thoại cũng đã hết pin và tự động tắt nguồn.
Nhìn màn hình đen thui phía trên, Hàn Dũng than thở, tổng giám đốc đưa Mặc Tiểu Nhiễm ra ngoài ăn sáng một hơi cho tới chiều, anh ấy còn rất nhiều việc cần xin ý kiến cần báo cáo, quan trọng là anh ấy muốn biết sự ảnh hưởng của Mặc Tiểu Nhiễm đối với Tiêu Mộng Hàn ở mức độ nào?
Nhà họ Liêu sụp đổ, Liêu Minh Vân buộc phải ra nước ngoài, một số thế lực liên quan đến xã hội đen bị tiêu diệt, Hàn Dũng biết những chuyện này, đa phần đều là do anh ấy xử lý.
Lúc đầu, Hàn Dũng tưởng Tiêu Mộng Hàn rảnh rỗi muốn làm anh hùng người dơi, nhưng bây giờ anh ấy mới biết đó là vì Mặc Tiểu Nhiễm, điều này khiến Hàn Dũng càng tò mò hơn, sự hiếu kỳ ẩn giấu bấy lâu không tìm được câu trả lời thỏa mãn càng khiến anh ấy cứ mãi dằn vặt.
Bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện, Tuyên Bằng quấn băng khắp người, trên tay cầm chiếc điện thoại di động mà y tá đưa cho, trên đó có một dãy số anh gọi đi, nhưng lại không có cuộc gọi đến mà anh ấy đang mong đợi.
Trên màn hình là hình ảnh anh ấy và Mặc Tiểu Nhiễm tươi cười rạng rỡ, nhưng tại sao trong lòng anh ấy lại cảm thấy đau nhói, cô vẫn chưa gọi điện lại cho anh ấy.
Tuyên Bằng siết chặt ngón tay, bị hình ảnh trên màn hình điện thoại làm cho đau mắt, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng cho Mặc Tiểu Nhiễm, ngón tay ấn vào phím số quen thuộc, anh ấy thiết đặt số điện thoại của cô là phím số một, anh ấy đã nhận định, cả đời này chỉ có một mình cô.
“Xin chào, số điện thoại bạn vừa gọi hiện đang tắt máy, xin chào, số điện thoại bạn vừa gọi hiện đang tắt máy.”
Một giọng nói máy móc lặp đi lặp lại, Tuyên Bằng cúp máy, nhìn chằm chằm vào bức tường trắng tinh, hồi lâu cũng chẳng thấy lên tiếng.
Một bác sĩ mặc áo blouse trắng cầm báo cáo từ trong phòng cấp cứu đi ra đi đến bên cạnh Tuyên Bằng, chần chừ hỏi: “Xin chào, xin hỏi anh có phải chồng của cô Vương Dĩ Linh không?”
“Tôi là bạn của cô ấy, vết thương của cô ấy thế nào rồi?”
“Tình hình của cô ấy rất tệ, chúng tôi cần phải cắt bỏ chân trái của cô ấy. Đây là tình huống cụ thể.” Bác sĩ đưa báo cáo cho Tuyên Bằng xem, sau một hồi ngập ngừng thì tiếp tục nói: “Cảm xúc của bệnh nhân không ổn định, chúng tôi đã tiêm thuốc mê cho cô ấy, anh cần phải nhanh chóng ra quyết định, nếu không tôi sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng của cô ấy.”
Bố mẹ của Vương Dĩ Linh vẫn chưa hay tin cô ta bị tai nạn, Tuyên Bằng đã gọi trợ lý Tiểu Lâm lập tức đi đón bố mẹ của Vương Dĩ Linh đến bệnh viện, tay anh ấy nắm chặt cây bút nhưng vẫn không cách nào viết tên của mình xuống được.
“Thưa anh, nếu còn chần chừ thêm một phút nữa, tình trạng của bệnh nhân sẽ càng nguy hiểm, chúng tôi đã cầm máu rồi.” Bác sĩ cũng biết là rất khó xử, nhưng cũng không còn cách nào khác, không bảo người đàn ông trước mặt ký tên, sau này bệnh nhân bên trong truy cứu ra thì bệnh viện sẽ phải gánh trách nhiệm.
“Chờ một chút, để tôi gọi điện thoại.” Trán Tuyên Bằng đổ mồ hôi, anh ấy tìm điện thoại trong túi Vương Dĩ Linh mà y tá đã đưa cho mình, lập tức bấm số điện thoại nhà cô ta, có tiếng bíp, nhưng không có ai nghe máy.
“Được rồi, tôi ký.” Tuyên Bằng vung tay, viết xuống hai chữ lớn “Tuyên Bằng”.
Bác sĩ thở phào một hơi, rồi cầm tài liệu bước trở lại phòng cấp cứu.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Tuyên Bằng trông rất căng thẳng, sau này anh ấy nên nói với Vương Dĩ Linh về chuyện cắt bỏ chân trái của cô ta như thế nào đây? Một cô gái vô duyên vô cớ vì ngồi trên xe của anh ấy mà trở thành người tàn phế.
Lúc này, trong nhà của Vương Dĩ Linh đang xảy ra một trận hỗn chiến đẫm máu, một người đàn ông say rượu đã lấy thắt lưng quất một người phụ nữ ngã trên mặt đất, đó lầ bố của Vương Dĩ Linh, Vương Đại Hách, và mẹ của cô ta, Đỗ Bình.
“Lão Vương, ông để tôi đi nghe điện thoại, nói không chừng là con gái gọi đến?”
“Nghe điện thoại? Nó suốt ngày đi làm công việc đó, một tháng cầm bao nhiêu tiền về nhà cũng không đủ cho tao uống rượu đánh bài, đã sớm bảo nó nghỉ việc đi làm ở chỗ chị Mao, nó lại không chịu, đệch mợ, tao nuôi nó lớn chừng này, là để nó trở thành kẻ vong ân bội nghĩa sao?”
“Ông? Bắt con gái đến chỗ chị Mao há chẳng phải sẽ hủy hoại cả đời của nó sao.” Đỗ Bình nghiến răng nghiến lợi nhìn đôi mắt đỏ hoe của chồng mình với vẻ oán hận, mặc dù bản thân bà ta vẫn chưa ra ngoài trải nghiệm nhiều, nhưng bà ta cũng biết chị Mao là một ma cô có tiếng, mấy cô gái trong tay chị ta không ai có cuộc sống tốt, con gái của thím Dương ở phố bên đã không về nhà cả tháng trời, sống hay chết chẳng ai biết dược, cũng không dám đến chỗ chị Mao đòi người, mấy tên xã hội đen mà chị ta quen biết đều là những kẻ độc ác hung hãn.
Lời nói của Đỗ Bình đã chọc tức Vương Đại Hách khiến ông ta lại quất thêm vài roi, ông ta không quan tâm đến chuyện này, chỉ cần có tiền uống rượu đánh bạc, nhưng thứ khác đều mặc kệ.
Khi Tiểu Lâm vừa đi tới cửa, bên trong vẫn còn văng vẳng tiếng chửi bới khóc lóc, anh ấy nhíu mày, trong lòng nghĩ giám đốc bảo mình làm công việc gì đây? Đầu tiên anh ấy gọi điện báo với Tuyên Bằng là mình đã đến, sau đó lịch sự gõ cửa, người ra mở cửa là Đỗ Bình.
Khi Đỗ Bình nghe tin con gái mình bị tai nạn và đang được cấp cứu trong bệnh viện, bà ta choáng váng và suýt ngã xuống đất, phía sau là Vương Đại Hách đang chửi bới tìm nước uống rồi trừng to đôi mắt đỏ ngầu hỏi: “Nó chết rồi sao? Có tiền bồi thường gì không?”
Nụ cười trên mặt Tiểu Lâm đông cứng lại, anh ấy dìu Đỗ Bình đi ra ngoài, giây tiếp theo, thân hình vạm vỡ của Vương Đại Hách chặn ngay cửa ra, luôn miệng hét lớn: “Đó là con gái tao, tiền bồi thường không thể thiếu một xu.”
Đỗ Bình thấy chồng mình tham lam vô tình như thế, nước mắt vừa mới ngừng rơi lại rơi xuống, bà ta nhìn xuống những vết sẹo trên khắp cơ thể mình mà cảm thấy đau lòng, nếu con gái bà ta chết, bà ta sẽ đi theo cùng.
Trước khi Tiểu Lâm lên xe đã gọi điện cho Tuyên Bằng hỏi một cách khéo léo rằng anh có thật sự muốn đưa bố mẹ Vương Dĩ Linh đến bệnh viện hay không?
“Được, cứ đưa đến, dù thế nào cô ấy xảy ra chuyện tôi cũng có trách nhiệm.” Tuyên Bằng nói một cách khẳng định, anh ấy không phải người đàn ông chối bỏ trách nhiệm, tuy Mặc Tiểu Nhiễm không nói cho anh ấy biết về tình hình của bố mẹ Vương Dĩ Linh, nhưng anh ấy vẫn biết được chút ít thông qua những lúc Vương Dĩ Linh nghe điện thoại.
Vương Đại Hách không làm Tuyên Bằng và Tiểu Lâm thất vọng, từ lúc lên xe đến khi xuống xe, cãi nhau trước của phòng cấm cứu, khi nhìn thấy Tuyên Bằng thì lập tức xông tới muốn động tay động chân, Tiểu Lâm vội vàng bảo vệ trước mặt Tuyên Bằng.
“Tiểu Lâm, tôi không sao, cậu xuống dưới trả hai mươi ngàn tiền viện phí trước.” Tuyên Bằng đưa một tấm thẻ cho Tiểu Lâm, anh ấy vừa lên tiếng, ánh mắt Vương Đại Hách lập tức sáng lên, có tiền là ok.