“Anh, hình như anh đang sợ?” Mặc Tiểu Nhiễm ngồi ở ghế phụ hỏi Hàn Dũng, vết máu trên tay cô đã được lau sạch, một cơn gió lạnh thổi qua, cô đã cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, khi nãy cô thật sự tưởng rằng hai người kia đã chết, bây giờ nghĩ lại thì không thể, hòn đá đó cũng không đập trúng chỗ hiểm.
Hàn Dũng từ từ thở ra, anh ấy có thể không sợ được sao? Tiêu Mộng Hàn bây giờ đã theo chủ nghĩa tàn ác vô tình, Hàn Dũng chỉ có một cái mạng nhỏ, anh ấy không dám lấy mạng mình ra để đánh cược. Sau khi bình tĩnh lại, Hàn Dũng quay đầu nhìn Mặc Tiểu Nhiễm, phát hiện góc nghiêng của cô rất đẹp, ngũ quan nhỏ nhắn dịu dàng trầm tĩnh, anh ấy có chút động lòng, vội vàng nói: “Tạm thời cô về nhà tôi đã, không biết có phải hai tên côn đồ đó đã theo dõi cô từ nhà đến đây không?”
Mặc Tiểu Nhiễm vừa định từ chối, nhưng cô chợt nhớ tới cảm giác phải một mình ở trong căn phòng tối om thì không từ chối nữa.
Nhìn dáng vẻ hiền lành của Hàn Dũng, Mặc Tiểu Nhiễm mệt mỏi đến mức không còn sức lực để suy nghĩ đến những việc khác.
Chiếc xe màu đen lướt qua làn gió đêm mát rượi, chạy trên con đường rộng rãi.
Trời đã về khuya, xe cộ cũng ít đi, nhưng Hàn Dũng vẫn không dám lái xe quá nhanh, sợ quấy rầy Mặc Tiểu Nhiễm đang ngủ say.
Hàn Dũng đóng cửa sổ lại, thậm chí hơi thở của anh cũng dần chậm lại, sợ ảnh hưởng đến một đóa hải đường đang say giấc xuân.
Sau khi đổ xe xong, Hàn Dũng do dự không biết có nên gọi Mặc Tiểu Nhiễm dậy, trông cô ngủ ngon như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy bụi đất và một chút máu, bình yên giống như một đứa trẻ mới sinh.
Trong mắt Hàn Dũng lóe lên một tia sáng, chợt nghĩ đến những chú cá heo sơ sinh mà anh ấy nhìn thấy ở nước ngoài, chúng rất đáng yêu, rất được lòng người khác.
Lông mi của Mặc Tiểu Nhiễm động đậy, Hàn Dũng vội vàng cúi đầu giả vờ tìm đồ, nhưng trước mắt anh ấy ngoại trừ chìa khóa xe và vô lăng thì chẳng có gì cả.
“Tôi, tôi ngủ bao lâu rồi?” Mặc Tiểu Nhiễm tỉnh dậy, phát hiện cô vẫn đang mặc áo khoác của Hàn Dũng, trên đó vẫn còn vương mùi của người đàn ông ấy.
Mặt Mặc Tiểu Nhiễm hơi nóng, ngượng ngùng gấp chiếc áo lại, không ngờ cô lại ngủ say như thế.
“Không, không có, tôi vừa đỗ xe.” Hàn Dũng rút chìa khóa xe ra lắc lắc, sau đó mở cửa xe: “Đi thôi, ổ chó cuối cùng cũng có khách đến rồi, cô đừng chê bai nhà tôi lộn xộn nhé.”
Khi Hàn Dũng nói, trên mặt anh ấy nở một nụ cười tinh nghịch, trong đầu vẫn đang suy nghĩ quần áo hôm qua anh ấy thay ra có phải dì đã quên lấy đi giặt rồi không, nếu quên mong rằng dì đừng vứt ở phòng khách, chuyện như này mỗi tháng anh ấy mới gặp một hai lần.
Sống một mình rất lạnh lẽo, Hàn Dũng thường ở công ty rất muộn mới về, tắm xong là ngủ, thỉnh thoảng uống chút rượu, sáng nào cũng có dì giúp việc đến quét dọn, nhưng đầu óc bà ấy không ổn lắm.
Trước đây Hàn Dũng muốn đổi người, nhưng sau đó biết dì giúp việc còn phải nuôi một đứa con trai thiểu năng, thì anh ấy lập tức bỏ ngay suy nghĩ đó.
Cách bài trí trong phòng rất đơn giản, đồ đạc đều có tông màu xanh lam, lam nhạt, lam đậm, khi Mặc Tiểu Nhiễm bước vào, cô còn tưởng mình bị rơi xuống biển.
“Tôi không thích cầu kỳ nên chỉ chơi một màu thôi, Mộng Hàn nói tôi bảo thủ, sau này tìm phụ nữ chắc cũng chỉ chung thủy với một người, cả đời chỉ một mà thôi.”
Mặc Tiểu Nhiễm kinh ngạc, sau đó mới sực tỉnh, chắc vị sếp Tiêu đó muốn tìm chín người mười người, nhưng anh ta không hề có bất kỳ tin đồn tình cảm nào, thậm chí không để lộ một chút tin tức, lẽ nào anh ta rất giỏi giữ bí mật?
Ở đây không có đồ của phụ nữ, Hàn Dũng suy nghĩ hồi lâu, lấy quần áo đã mua chưa mặc từ trong tủ ra, xấu hổ đỏ mặt đưa cho Mặc Tiểu Nhiễm.
“Ngại quá, ở chỗ tôi không có gì, cái này còn mới.”
Nhãn mác vẫn còn chưa xé, mặc dù Mặc Tiểu Nhiễm không phải là giai cấp quý tộc, nhưng với tư cách là một phóng viên nên cô cũng biết một số thương hiệu xa xỉ, thương hiệu R.T là một thương hiệu rất nổi tiếng dành cho nam giới, loại rẻ nhất cũng tới ba con số, đột nhiên cô cảm thấy nó có vẻ không hợp với màu sắc ở nơi này.
“Khụ, là do khách hàng tặng.” Hàn Dũng tinh nghịch nháy mắt với Mặc Tiểu Nhiễm, sau đó nói: “Vẫn mong Tiểu Nhiễm bút hạ lưu tình, lần sau tiểu sinh không dám nữa.”
Mặc Tiểu Nhiễm không chịu nổi giọng điệu câu cuối của Hàn Dũng, không kìm được mà bật cười.
Hàn Dũng nhìn đôi mắt cười trông rất dễ thương, khóe môi dần dần mở rộng, đột nhiên khóe mắt anh ấy thoáng thấy một cái bóng đen cực lớn, anh ấy lập tức đẩy Mặc Tiểu Nhiễm vào trong phòng tắm, sau đó khóa cửa lại.
“Tiểu Nhiễm, cô rửa mặt đi.”
Hàn Dũng nói, nhưng đôi mắt anh ấy dán chặt vào cửa sổ, một bóng đen to lớn bên ngoài được phản chiếu rõ ràng trong con ngươi, theo sau là một đôi mắt giận dữ và lạnh lùng.
Hàn Dũng cảm thấy hai chân mình đang run rẩy, hơi thở bị đè nén trong l*иg ngực.
Mặc Tiểu Nhiễm ở trong phòng tắm cảm thấy kỳ lạ, rửa mặt thôi mà sao lại làm giống như đi đánh trận vậy? Cô không để ý rằng cánh cửa đã bị Hàn Dũng khóa từ bên ngoài.
Hàn Dũng đang tìm kiếm vũ khí, nhưng xung quanh chẳng có gì, anh ấy có một cây súng ở nước ngoài, nhưng khi về nước thì không có mang theo, dao bếp? Anh ấy ước lượng thời gian chạy vào phòng bếp lấy con dao rồi quay trở lại, liệu cái gã bên ngoài có bắt Mặc Tiểu Nhiễm đi không?
Gã bên ngoài cũng cảnh giác nhìn Hàn Dũng, muốn mang cô gái của mình đi nhưng lại không muốn cô bị tổn thương, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé bị nhốt bên trong khiến anh có chút bực bội.
Anh giương mắt nhìn tấm kính, móng vuốt giơ ra rồi trực tiếp đánh xuống, cửa sổ nứt ra, giây tiếp theo thân thể cường tráng chui vào trong phòng, không ngờ lại bị kẹt ở eo, càng khiến anh thêm cáu, anh nhe răng gầm gừ với Hàn Dũng, giống như muốn xé xác anh ấy ra.
Hàn Dũng dựa vào tường, hơi đấu tranh, cho dù anh ấy thực sự lấy được con dao liệu có khả năng ra tay với cái tên trước mặt này không?
Grừ, một tiếng rống giận dữ vang lên, bệ cửa sổ biến dạng, gã ngoài cửa sổ đã xông vào trong phòng, móng vuốt sắc bén trực tiếp bổ xuống cổ Hàn Dung, nhe hàm răng nanh dữ tợn lạnh ngắt.
“Anh Hàn? Anh ở bên ngoài à?” Mặc Tiểu Nhiễm rửa mặt xong nhưng không mở cửa được, bên ngoài truyền đến đủ loại thanh âm hỗn loạn, cô nghi hoặc đập cửa, lớn tiếng hỏi: “Tôi không mở cửa được, anh có ngoài đó không?”
“Có, có, cô đợi chút.” Tay Hàn Dũng khều thế nào cũng không với được cửa phòng tắm, chân đạp vào tường càng lúc càng vội vàng.
Một bàn tay lông lá giữ cửa phòng tắm, rồi dùng sức xoay nó.
“Hàn Dũng, rất xin lỗi, làm phiền anh rồi, anh, anh vẫn ổn chứ?” Mặc Tiểu Nhiễm thấy tay nắm cửa chuyển động, cô đột nhiên có chút lo lắng hỏi, sao lại có tiếng đá vào tường?
“Ổn, ổn, khụ khụ.” Những câu sau của Hàn Dũng đều là tiếng ho khan.
Một giây sau, cửa phòng tắm mở ra trước mặt Mặc Tiểu Nhiễm, cô còn chưa kịp nhìn rõ bên ngoài là cái gì, cửa phòng tắm lại lập tức đóng lại.
Mặc Tiểu Nhiễm chỉ loáng thoáng nhìn thấy một thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cô chớp chớp mắt, chuyện gì vậy?
“Tiểu Nhiễm, thật xin lỗi, vừa rồi, vừa rồi?” Hàn Dũng mở cửa, đứng đó một lúc, không biết nên viện cớ gì để giải thích.
Bên ngoài rất hỗn loạn, cửa sổ vỡ toang, trên cổ có vết bầm tím, lúc này có một người đàn ông khỏa thân đang chạy khắp phòng ngủ của anh ấy. Hàn Dũng cười cười, trên mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên, không biết nên giải thích như thế nào.
“Đây là?” Bị cướp? Mặc Tiểu Nhiễm nhìn mảnh kính vỡ vương vãi khắp nơi, khung cửa sổ biến dạng, cô dụi dụi mắt, vừa mới rửa mặt xong, sao lại đột nhiên xảy ra đại chiến thế giới rồi?
“Khụ, tôi vừa, ừm, có một người bạn ghé tới, cậu ấy có chút đặc biệt, cứ thích đi, ha ha, cô biết đó.” Hàn Dũng dùng ngón tay run rẩy chỉ vào cửa sổ, ngượng ngùng cười: “Làm cô sợ rồi, thật ngại quá, cô yên tâm, cậu ấy rất thân thiện, chỉ là có hơi ngại ngùng, cô biết đấy, không thường xuyên nói chuyện với người lạ, ha ha.”