Nhìn rèm cửa toàn màu trắng, Mặc Tiểu Nhiễm kinh ngạc, cô cố gắng suy nghĩ, cuối cùng hình ảnh trong đầu cô đóng băng ở tòa soạn báo, sao cô có thể ở trong bệnh viện?
Một giọng nói trầm cực kỳ dễ chịu vang lên trong phòng.
“Em tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không?”
Mặc Tiểu Nhiễm nhìn theo hướng giọng nói phát ra, hơi thở ngưng trệ, đúng là một người đàn ông đẹp trai, nếu không phải vì lời nói vừa rồi, cô còn cho rằng đó là một bức tượng hoàn mỹ.
Mái tóc được chải rất chỉn chu, một bộ âu phục màu xám bạc, ngũ quan tinh tế có chút bướng bỉnh không tì vết, một đôi mắt hơi híp lại khiến người ta nhớ đến những vì sao chói lọi nhất trên bầu trời.
Mặc Tiểu Nhiễm trong lòng thở dài, người đàn ông này đúng là con cưng của thượng đế, tuy lúc này anh đang ngồi, nhưng dáng vẻ lại cao quý trang nghiêm như một bậc đế vương.
“Tôi là Tiêu Mộng Hàn, trợ lý của tôi phát hiện em bị ô tô đâm bên đường. Anh ấy đang hỗ trợ cảnh sát giao thông bắt chiếc xe đó, em có thấy khó chịu chỗ nào không?” Tiêu Mộng Hàn nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Mặc Tiểu Nhiễm, nhưng chỉ là thất thần mà thôi, còn lại là sự xa lạ.
Đúng vậy, Mặc Tiểu Nhiễm không nhớ anh, không nhớ tất cả những gì đã xảy ra tối hôm qua, kể cả chuyện diễn ra những ngày qua, bác sĩ nói kết quả chẩn đoán lần đầu tỉnh lại của Mặc Tiểu Nhiễm cho Tiêu Mộng Hàn biết, cho nên anh ngồi ở đây, chờ đợi cô tỉnh dậy.
Tiêu Mộng Hàn khẽ nhướng mày, cảnh tượng cuồng bạo tối hôm qua lại hiện lên trong đầu, yết hầu cuộn lên, ánh mắt không khỏi nhìn về phía tấm chăn.
Mặc Tiểu Nhiễm giật mình, Tiêu Mộng Hàn, cái tên này không phải là đối tượng mà chủ nhiệm thường đòi họ đi phỏng vấn sao? Nghĩ rồi cô bắt đầu đi xung quanh tìm giấy bút và máy ảnh.
“Máy ảnh của em hỏng rồi, em định phỏng vấn tôi à?” Tiêu Mộng Hàn hít sâu một hơi, vừa rồi Hàn Dũng đã tra ra hết tin tức của Mặc Tiểu Nhiễm, Tiêu Mộng Hàn muốn cùng cô làm lại từ đầu.
Mặc Tiểu Nhiễm gật đầu, vẻ mặt suy sụp, miếng ngon đến miệng còn để rớt, chắc chắc chủ nhiệm sẽ xách dao chém cô.
Một chiếc điện thoại di động xuất hiện trong tầm mắt của Mặc Tiểu Nhiễm, theo sau là giọng nói của Tiêu Mộng Hàn: “Mặc dù không lớn bằng máy ảnh, nhưng hiệu quả cũng khá tốt.”
“Anh cho tôi phỏng vấn à?” Mặc Tiểu Nhiễm sửng sốt, cô không thể hiểu được người đàn ông có quá nhiều truyền thuyết này, cô không nhận lấy chiếc điện thoại đó, nhưng khi nhìn thấy nhãn hiệu Nokia và diện mạo màu đen, cô mím môi, Tuyên Bằng cũng sử dụng chiếc điện thoại di động này, giá là năm con số, là tiền lương cả năm của cô.
Tiêu Mộng Hàn dường như ý thức được điều gì, anh đưa cây bút và cuốn sổ trên bàn, đây là Hàn Dũng mua cho, không biết vì sao, Tiêu Mộng Hàn luôn muốn làm chút gì đó cho Mặc Tiểu Nhiễm, có lẽ là áy náy, có lẽ là... Anh cũng không giải thích được rõ ràng, sự mềm yếu trong lòng khiến anh lo lắng, anh gần như chưa từng tiếp xúc với con gái, ngoại trừ Mặc Tiểu Nhiễm, hai mươi năm qua anh chỉ gặp mẹ mình vài lần.
Đương nhiên, ngoại trừ Liêu Minh Vân, Tiêu Mộng Hàn sẽ không để những người không liên quan đó phá hủy anh và Mặc Tiểu Nhiễm bắt đầu lại.
“Tại sao anh lại nhận lời phỏng vấn của tôi?” Mặc Tiểu Nhiễm có chút kinh ngạc, đồng cảm sao? Cô bị xe đυ.ng, nắm chặt cây bút trong tay, nhớ tới gương mặt lưỡi cày của chủ nhiệm, cô có chút đấu tranh.
Tiêu Mộng Hàn ngồi xuống ghế dựa vào tường, nhún vai đáp: “Chơi trò thần bí chán rồi, nên ra ngoài hít thở không khí, tội phạm cũng có thời gian ra ngoài giải lao mà.”
Mặc Tiểu Nhiễm không khỏi bật cười, nếu anh là tội phạm thì chính là tội phạm đắt giá nhất thế giới, nhưng cô không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
Đối với việc phỏng vấn, Mặc Tiểu Nhiễm rất chuyên nghiệp, cô cầm bút, lọc ra những câu hỏi đã được sắp xếp sẵn trong văn phòng, ngẫm qua một lượt trong đầu rồi bắt đầu đặt câu hỏi.
Không khí trong phòng bệnh tràn ngập giọng điệu thoải mái, một người hỏi một cách tỉ mỉ, người kia thì lịch sự đáp lại.
Mặc Tiểu Nhiễm rất chuyên nghiệp, vẻ mặt nghiêm túc, hai tay quấn băng gạc đang cầm bút viết sột soạt trên giấy, thỉnh thoảng ngẩng đầu ánh mắt sáng ngời nhìn Tiêu Mộng Hàn, trong lòng cô có một số cảm giác kỳ lạ, Mặc Tiểu Nhiễm tự động quy về là do căng thẳng.
Lòng bàn tay Tiêu Mộng Hàn đầy mồ hôi, anh bình tĩnh ngồi đó, nhìn cái trán còn quấn băng của Mặc Tiểu Nhiễm.
Cơ thể căng thẳng, Tiêu Mộng Hàn nắm chặt tay một cách thô bạo, một cảm giác tồi tệ bao trùm lấy anh, tốc độ máu càng tăng nhanh, anh sắp biến thành dã thú.
Thấy mặt trời vẫn còn treo ở nửa bầu trời phía tây, Tiêu Mộng Hàn bình tĩnh kìm nén xuống, vẫn trả lời câu hỏi của Mặc Tiểu Nhiễm, anh bấm điện thoại gửi một đoạn tin nhắn đốc thúc Hàn Dũng mau tới đây.
Khi Mặc Tiểu Nhiễm hỏi xong tất cả các câu hỏi, cô ngẩng đầu lên và mỉm cười cảm ơn với Tiêu Mộng Hàn, nhưng nhìn thấy giữa đôi mày kiếm của anh lấm thấm những giọt mồ hôi lớn, cô lo lắng muốn rời khỏi giường, vừa rồi anh cứ hỏi cô khỏe không, hóa ra người không khỏe là anh.
“Tổng giám đốc, công ty có chuyện gấp, xin anh trở về xử lý.” Hàn Dũng mở cửa đi vào, thoáng nhìn thì phát hiện sự bất thường của Tiêu Mộng Hàn, vội vàng nói.
Tiêu Mộng Hàn gật đầu với Mặc Tiểu Nhiễm, sau đó đứng dậy sải bước rời đi, anh không dám lên tiếng, anh sợ thứ phát ra trong miệng mình sẽ là tiếng dã thú, sợ Mặc Tiểu Nhiễm phát hiện ra mình không hoàn hảo như vẻ bề ngoài, nhưng là một sự tồn tại quái lạ.
Suốt cả đường, sắc mặt Tiêu Mộng Hàn tái mét, bàn tay siết chặt nổi đầy gân xanh, dùng răng cắn chặt môi, âm thầm nuốt xuống giọt máu trên môi, anh tức tốc lái xe trở về biệt thự, khoảnh khắc sắp biến thân anh lao vào cái l*иg được chế tạo đặc biệt ở trên tầng lầu.
Trong bệnh viện, Hàn Dũng rất lo lắng cho Tiêu Mộng Hàn, nhưng trước tiên anh ấy phải xoa dịu Mặc Tiểu Nhiễm, đưa một chiếc túi trong tay cho Mặc Tiểu Nhiễm, nói: “Thật ra, tổng giám đốc có quá khứ không giống người thường.”
Hàn Dũng nhìn ánh mắt có chút lo lắng của Mặc Tiểu Nhiễm, cũng không lên tiếng dò hỏi, anh đột ngột nói, không cho Mặc Tiểu Nhiễm cơ hội từ chối: “Năm mười tuổi, cậu ấy được đưa ra nước ngoài du học, mà người chăm sóc cậu ấy là đôi vợ chồng cho thuê nhà có một sở thích rất đặc biệt, cậu ấy đã mất ba năm để thoát khỏi bàn tay của cặp vợ chồng đó, kể từ đó, cậu ấy có tính cách lạnh lùng cô độc, trái tim mong manh yếu đuối, cô lập khỏi một số phương tiện truyền thông và giải trí.
Mặc Tiểu Nhiễm trợn to hai mắt, tin tức quá bạo, tại sao trợ lý này lại nói cho cô biết? Anh ta muốn đả kích Tiêu Mộng Hàn thông qua cô sao.
Nghĩ đến khả năng này, Mặc Tiểu Nhiễm nổi giận, cô không muốn lợi dụng những tổn thương riêng tư của mấy người này để dẫn dắt công chúng.
Hàn Dũng nhìn Mặc Tiểu Nhiễm giống như một con báo nhỏ bị kích động, anh ấy mỉn cười, dựa vào tường, ánh mắt nhìn chăm chăm cô, nói: “Tổng giám đốc đã từng cứu mạng tôi, tôi đã cố gắng hết sức báo đáp, cô Mặc, tổng giám đốc có ơn cứu mạng cô, cô có từng nghĩ cách báo đáp chưa?”
Mặc Tiểu Nhiễm sửng sốt một chút, cô nghĩ cô biết tại sao Hàn Dũng lại nói cho mình biết về những bí ẩn liên quan đến Tiêu Mộng Hàn, hàng mi dài cụp xuống, cô nặng nề gật đầu.
Cuộc phỏng vấn mà Tiêu Mộng Hàn vừa tiếp nhận cũng đủ để chủ nhiệm yên tĩnh một thời gian, có lẽ vẫn có thể bảo đảm công việc của cô và Vương Dĩ Linh, Mặc Tiểu Nhiễm nhớ rất kỹ bổn phận làm người mà mẹ cô từng dạy… tri ân đồ báo.
Hàn Dũng biết rằng mình đã đi quá xa, chỉ là nếu anh ấy có thể giúp Tiêu Mộng Hàn, anh ấy không ngại mình sẽ trở nên tồi hơn, Mặc Tiểu Nhiễm, vì sự xuất hiện của cô, Tiêu Mộng Hàn có thể có một cuộc sống mới.