Giọng nói buồn bã, thân hình già nua, chỉ huy Tiêu đã bật khóc khi thấy cháu trai không còn gọi ông nội nữa, đã nhiều năm rồi ông ta chưa từng khóc.
Ông ta không khóc khi kẻ thù đâm từng nhát dao vào người bố mẹ ông ta, vì ông ta muốn trả thù, khi con thú dữ xé một miếng thịt trên người ông ta, ông ta cũng không khóc, vì ông ta phải sống phải gϊếŧ chết kẻ địch.
Nhưng bây giờ, nhìn vào cổ tay đẫm máu của đứa cháu trai duy nhất của mình, chỉ huy Mạnh đã khóc.
Tiêu Mộng Hàn được gửi ra nước ngoài để bí mật điều trị, mười năm sau, một mình anh trở về nước, mang theo sự kiêu ngạo phóng túng, tung tích bí ẩn, còn có một gương mặt hội tụ đủ nét đẹp phi phàm của bố mẹ anh, anh không trở về nhà họ Tiêu, mà mua một mảnh đất ở ngoại ô, tự xây biệt thự và thành lập tập đoàn Tiêu thị cùng với người bạn kiêm cấp dưới Hàn Dũng, người mà anh gặp ở nước ngoài.
Trong tám năm, tập đoàn Tiêu thị đã trở thành một công ty đa quốc gia hàng đầu, Tiêu Mộng Hàn cũng trở thành một viên kim cương nóng bỏng nhất, anh thần bí, mọi thứ thuộc về anh đều vô cùng thần kỳ, thậm chí anh vào nhà vệ sinh một ngày mấy lần cũng trở thành thông tin mà giới truyền thông muốn khai thác, nhưng không ai biết mọi thứ về anh ta ngoại trừ Hàn Dũng.
Nhắm mắt lại, quá khứ in hằn trong trái tim, Tiêu Mộng Hàn tưởng rằng mình đã buông bỏ được, nhưng lại phát hiện mình vẫn không thể thoát ra khỏi cái bóng này, những lần chữa trị đó đối với anh chẳng qua là sự dày vò vô tận, cơ thể của anh sẽ biến thành một người thú mất đi lý trí mỗi khi màn đêm buông xuống.
Đêm qua là lần đầu tiên Tiêu Mộng Hàn sống như một con người, màn đêm có màu sắc đẹp đẽ như vậy, ngoại trừ cảm động ra, trái tim anh còn tràn ngập sự yêu thương dành cho Mặc Tiểu Nhiễm.
Hàn Dũng thở hổn hển đẩy cửa ra, ngơ ngác nhìn Tiêu Mộng Hàn đứng trước cửa sổ, không dám tin mà chớp mắt nói: “Cậu… cậu là người?”
Tiêu Mộng Hàn quay đầu lại, nhìn thấy người bạn thân lộ dáng vẻ khó tin đứng trước mặt mình, anh vỗ vai, tâm trạng vui vẻ nói đùa: “Hoặc có thể bây giờ cậu đang đứng dưới địa phủ.”
Hàn Dũng há to miệng, anh ấy biết Tiêu Mộng Hàn đã hơn mười năm, đây là lần đầu tiên anh nói đùa như thế, quả nhiên, người trước mặt anh không phải là người.
“Tìm Mặc Tiểu Nhiễm.” Tiêu Mộng Hàn cầm bức phác thảo Mặc Tiểu Nhiễm vừa mới vẽ lên, giọng nói vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết kia hơi ửng hồng, trong đầu anh vẫn còn nhớ rõ vẻ đẹp của đêm hôm đó.
“Tìm được cô ấy, sau đó thì sao?” Hàn Dũng nhìn gương mặt ửng hồng của bạn mình mỉm cười, anh ấy cầm bức phác họa lên xem, ồ lên một tiếng, bức vẽ sống động như thật!
Cầm bức phác họa quơ quơ trước mặt bạn thân, Hàn Dũng càng cười càng không kiêng nể gì, chủ nhân bức phác họa này có phải là nguyên nhân khiến bạn mình không biến thành dã thú vào ban đêm không?
Tiêu Mộng Hàn không trúng kế kích tướng của Hàn Dũng, anh quay người cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn ra màn đêm bên ngoài, trên đời này không ai tham lam vẻ đẹp của màn đêm hơn anh, vị đắng và đặc trưng của cà phê lan tỏa khắp môi anh, anh phóng tầm mắt ra xa, nói: “Tìm cô ấy, tôi cần cô ấy.”
Khóe miệng Hàn Dũng giật giật, mình là trạm trung chuyển, thịt béo mềm cuối cùng cũng lọt vào miệng con dã thú này, không đợi được nữa, Hàn Dũng nóng lòng muốn gặp chủ nhân của bức phác họa này.
Khi mặt trời xuyên qua bóng đêm và chiếu tia sáng đầu tiên lên bầu trời, cổ họng của Tiêu Mộng Hàn cuộn lên, trong lòng có chút cảm xúc, bình minh thực sự rất đẹp.
Anh hy vọng cuộc đời đã chết gần hai mươi năm của mình cũng sẽ xuất hiện bình minh, và anh tin Mặc Tiểu Nhiễm, người tối hôm qua đã giúp anh hồi phục trở lại chính là ánh bình minh của anh.
“Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm, em có ở nhà không? Tiểu Nhiễm?” Tuyên Bằng gọi cho Mặc Tiểu Nhiễm, nhưng đã bị cúp máy, sau đó là hiển thị điện thoại đã khóa máy.
Tuyên Bằng vừa trở về ngày hôm qua sau chuyến công tác vài ngày, không nhìn thấy Mặc Tiểu Nhiễm anh ấy không yên tâm, nên lúc đi làm đặc biệt ghé qua đây để thăm cô.
Chỉ là trong căn nhà yên tĩnh không một tiếng đáp lại. Anh ấy gõ cửa rất lâu nhưng không có ai ra mở, bất lực, anh ấy đành gọi cho bạn thân của Tiểu Nhiễm là Vương Dĩ Linh.
Trong phòng, Mặc Tiểu Nhiễm quấn chăn bông ngơ ngác nhìn ra cửa, bên ngoài trở nên im lặng, nước mắt cô chảy xuống, Tuyên Bằng, anh ấy và cô có thể tiếp tục được nữa không? Mặc Tiểu Nhiễm cúi đầu nhìn những vết bầm tím xấu xí trên cơ thể cô, làm sao cô có thể đối mặt với Tuyên Bằng trong bộ dạng như thế này.
Trong hiệu thuốc, Mặc Tiểu Nhiễm nấn ná hồi lâu, nhưng cô không có can đảm cầm lấy hộp thuốc tránh thai, chỉ cảm thấy xung quanh đều có ánh mắt đang nhìn mình, cô siết chặt tay, móng tay bấu vào lòng bàn tay, trong đầu nghĩ rằng mình có thể đã có con với Tiêu Mộng Hàn, sắc mặt cô tái nhợt, cô bước nhanh đi tới, dùng hết sức vươn tay cầm lấy hộp thuốc đó.
“Tiểu Nhiễm.”
Một giọng nói run rẩy khó hiểu vang lên khi Mặc Tiểu Nhiễm cầm hộp thuốc trên tay, thân thể Mặc Tiểu Nhiễm đau đớn căng ra, máu khắp người chảy ngược, không còn dũng khí quay đầu nhìn lại.
“Tiểu Nhiễm, thật sự là em sao?” Tuyên Bằng sải bước đi tơi, bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Mặc Tiểu Nhiễm, hộp thuốc trong tay cô bất thình lình rơi xuống đất.
Hai mắt Vương Dĩ Linh sáng lên, trong đáy mắt sâu thẳm lóe lên thứ gì đó, cô ta đấu tranh, cúi người nhặt hộp thuốc lên, dừng ở giữa Tuyên Bằng và Mặc Tiểu Nhiễm, hình vẽ chói mắt, câu chữ nổi bật, thiêu đốt thị giác của bọn họ.
“Tiểu Nhiễm, cậu… chắc cậu không phải đã… lẽ nào đêm qua cậu thật sự ở cùng Tiêu Mộng Hàn sao?” Ánh mắt Vương Dĩ Linh kinh ngạc cùng khϊếp sợ, nghe vậy, sắc mặt Tuyên Bằng tái nhợt.
Tuyên Bằng càng thêm dùng sức siết chặt cổ tay Mặc Tiểu Nhiễm, ánh mắt lạnh lùng nhìn người bạn gái thân yêu của mình, sao cô ấy có thể đối xử với mình như vậy, chỉ vì Tiêu Mộng Hàn có quyền có thế có tiền hơn mình sao?
Thân thể Mặc Tiểu Nhiễm run lên, cô hất mạnh tay Tuyên Bằng ra, xấu hổ rời khỏi hiệu thuốc, tất cả những hình ảnh điên cuồng tối qua hiện lên trong đầu cô, nước mắt cứ rơi suốt chặng đường, cô hoảng hốt chạy đi, chỉ mong có thể trốn thoát những ánh mắt khinh bỉ và ghê tởm đổ dồn vào cô.
“Tiểu Nhiễm.” Tuyên Bằng hét lên, anh ấy đuổi theo, dù thế nào Tiểu Nhiễm vẫn là người con gái anh yêu, giọt nước mắt vừa rồi của cô khiến Tuyên Bằng cảm thấy đau lòng.
Vương Dĩ Linh đặt bao thuốc trở lại giá đỡ, trong mắt hiện lên một tia áy náy, hôm qua cô ấy vẫn chưa chạy xa, lén lút đi theo xe của Nghiêm Lượng, chứng kiến
mọi chuyện xảy ra, bao gồm cả việc Tiêu Mộng Hàn đưa Mặc Tiểu Nhiễm đi, Vương Dĩ Linh không đuổi kịp xe của Tiêu Mộng Hàn, nhưng cô ta đã nhìn thấy một cảnh tượng khác khiến cô ta phấn khích.
Cậu Tần bị bắt, câu lạc bộ đóng cửa, không còn ai uy hϊếp cô ta và Mặc Tiểu Nhiễm nữa, sau một đêm Vương Dĩ Linh đã hiểu ra một điều, cô ta muốn tìm một người đàn ông ưu tú để kết hôn, sớm rời bỏ những ngày tháng làm công của mình.
Sáng sớm hôm nay Vương Dĩ Linh không yên tâm đến thăm Mặc Tiểu Nhiễm, nhân tiện nói với cô ấy tin tức này, nhưng cô không muốn gặp Tuyên Bằng, sau đó thấy cô thất thần đi về phía hiệu thuốc.
Ban đầu, Vương Dĩ Linh không hề nghĩ chuyện gì sâu xa, cho đến khi nhìn thấy hộp thuốc vừa rồi, Vương Dĩ Linh mới quyết tâm đuổi theo bóng dáng của Tuyên Bằng, Tiểu Nhiễm, đừng trách tôi ích kỷ, chỉ là tình cảm của tôi dành cho Tuyên Bằng không bao giờ ít hơn cô.
Mặc Tiểu Nhiễm không biết mình đang ở đâu trên con đường tấp nập người qua lại, hình ảnh cuối cùng hiện lên trong đầu cô là ánh đèn pha chói mắt, còn có một âm thanh cực kỳ chói tai, sau đó cô ngất đi, nặng nề ngã trên mặt đất.
Hương thơm tươi mát của hoa ngọc lan, một hơi thở kỳ lạ mà ấm áp lưu chuyển trong không khí yên tĩnh, lông mi của Mặc Tiểu Nhiễm động đậy, cô mở mắt ra, nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt, cô rướn mắt nhìn, đây là đâu?