Đầu óc trống rỗng, ý thức trôi đi, bóng tối ập đến, Mặc Tiểu Nhiễm nghe thấy tiếng phá cửa.
“Cậu là ai?”
“Cứu mạng, cứu mạng, cậu, a, tay của tôi.”
“Không, chân của tôi, cậu, cậu là ma quỷ.”
Căn phòng hỗn loạn, nhưng tất cả đều trở về yên tĩnh, bóng người cao lớn đi về phía Mặc Tiểu Nhiễm đã ngất đi, đôi chân trắng nõn loang lổ vết máu đỏ, khuôn mặt tái nhợt, cơ thể mất sức treo ngược trên không trung.
Tiêu Mộng Hàn quấn bộ đồ lên người Mặc Tiểu Nhiễm, nhẹ nhàng bế cô lên, anh chẳng thèm nhìn đám người đang mê man dưới đất, sẽ có người tới thu dọn đám cặn bã không bằng súc sinh này.
Thân hình nhẹ bẫng, khuôn mặt nhỏ bé sợ hãi và bất lực phản chiếu trong đáy mắt sâu thẳm, Tiêu Mộng Hàn không dám tưởng tượng nếu mình đến muộn một bước sẽ xảy ra chuyện gì.
Anh chưa bao giờ muốn bất kỳ người phụ nữ nào vì mình mà bị tổn thương, nhưng anh càng không muốn cô bị thương tích đầy mình.
Đột nhiên Tiêu Mộng Hàn cảm thấy mình vẫn còn thủ hạ lưu tình với đám cặn bã đó, anh nên phế hết bọn chúng, tránh để sau này lại làm hại người khác.
“Đau quá, đừng.” Mặc Tiểu Nhiễm nhíu mày, lông mi không tự chủ được run lên, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt.
Tiêu Mộng Hàn mím môi, bờ môi mím chặt lạnh ngắt, tất cả những lời an ủi cuối cùng đều biến thành tiếng bước chân gấp gáp, chiếc xe màu đen xuyên qua không khí tĩnh lặng, lao đi thật nhanh.
Vốn dĩ anh định đưa cô đến bệnh viện, hoặc bệnh viện tư nhân trước đây, nhưng khi anh định thần lại, xe đã dừng trước cổng biệt thự của chính mình.
Mặc Tiểu Nhiễm không ổn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô lúc này ửng hồng lạ thường, trên trán trên chóp mũi chảy ra những giọt mồ hôi li ti, đôi mày liễu cau chặt dường như đang kìm nén cơn đau nào đó.
Tiêu Mộng Hàn cố gắng kìm chế bản thân không chú ý đến Mặc Tiểu Nhiễm, không hít phải mùi hương quyến rũ trên người cô, dùng ngón tay thon dài cẩn thân băng bó cổ tay và cổ chân đang bị thương của cô.
Nóng, nóng quá, Mặc Tiểu Nhiễm cảm thấy cả người nhẹ bẫng, giống như đạp trên bông gòn, sóng nhiệt cuộn trào, hai mắt cô từ từ mở ra.
Cô nhìn người đàn ông đang vùi đầu bận rộn trước mặt, vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh, một tiếng thì thầm khe khẽ bật ra khỏi miệng cô...
Thế giới quay cuồng, mọi thứ xa vời, điều duy nhất cô muốn làm khi còn ý thức được chính là đến gần anh, anh chính là cọng cỏ cứu mạng của cô.
Ngón tay mảnh khảnh nắm chặt thành quyền, ánh mắt mơ màng nhìn đôi môi hồng nhuận gần ngay trước mặt, hơi thở của Tiêu Mộng Hàn bắt đầu gấp gáp, từng hạt mồ hôi chậm rãi trượt xuống trên khuôn mặt tuấn tú, yết hầu trồi lên trồi xuống, mỗi tế bào đều đang giằng co.
“Cô, chắc chắn chứ?” Giọng nói khàn khàn vang lên.
Không có trả lời, Mặc Tiểu Nhiễm đâu còn chút ý thức nào.
Cô khó chịu, không biết nên làm thế nào, hai tay quơ loạn trên không, một màn sương nước ph*