Chất lỏng màu đỏ tươi chảy xuống trán người đàn ông, phản chiếu một đôi mắt đáng sợ, Mặc Tiểu Nhiễm nhanh chóng lùi lại, tiện tay lấy món đồ từ trong chiếc hộp đó ra, chẳng thèm nhìn mà ném thẳng về phía người đàn ông đang lao tới.
Một mùi ngọt ngào béo ngậy lập tức lan tỏa trong không khí, có người gào lên, Mặc Tiểu Nhiễm không nghe rõ đó là thứ gì, khi lướt ngang qua một món đồ trang sức bằng pha lê, cô không chút nghĩ ngợi lập tức cầm lên ném về phía chùm sáng cứ theo sau cô như hình với bóng.
Trong tích tắc, ánh sáng xung quanh bị dập tắt, Mặc Tiểu Nhiễm nhân cơ hội lao đến bên cạnh Vương Dĩ Linh, kéo cô ta chạy về phía cửa.
Trong một căn phòng khách trên lầu của hội quán, nơi này sạch sẽ thoáng mát, hương cà phê thoang thoảng tràn ngập trong không khí, Liêu Minh Vân nhìn chằm chằm bóng người cao lớn đứng bên cửa sổ với bộ âu phục lụa đen quấn quanh thân hình vạm vỡ.
Mười tám năm không gặp, Tiêu Mộng Hàn vẫn quyến rũ hơn cô ta tưởng, chỉ đứng như thế thôi cũng đủ khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
“Sao về lâu rồi mà không liên lạc với em? Nếu không phải nghe dì Doanh nhắc tơi, em còn tưởng anh đang ở nước ngoài, Mộng Hàn, em nhớ anh lắm đó.”
“Cô Liêu, tôi cảm thấy không cần thiết phải liên lạc, mời về cho.”
“Mộng Hàn?” Liêu Minh Vân kích động nói. Cô ta đứng dậy và đi đến bên cạnh Tiêu Mộng Hàn, chiều cao một mét bảy của cô ta chỉ đến vai anh, ngước nhìn khuôn mặt hoàn hảo của Tiêu Mộng Hàn, tim cô ta đập thình thịch, cái miệng dẻo bỗng chốc trở nên vụng về: “Em, anh quên lúc nhỏ anh đã hứa với em cái gì sao?”
Tiêu Mộng Hàn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, mây trắng cuồn cuộn, anh lạnh lùng, trầm giọng nói: “Tôi chỉ nhớ hiện tại, đừng đến tìm tôi nữa.”
“Em yêu anh.” Thân thể Liêu Minh Vân run lên, cô ta nhìn Tiêu Mộng Hàn, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, chỉ biết nếu lần này không thổ lộ, thì cô ta sẽ không còn cơ hội nữa: “Em yêu anh, lúc năm tuổi lần đầu tiên em gặp anh, em đã tự nói với bản thân anh chính là người đàn ông duy nhất cả đời em, mấy năm qua nhiều người theo đuổi em như thế, mà em cũng chưa từng quên anh, mười tám năm rồi, em đợi anh mười tám năm rồi, vậy mà chỉ nhận lại một câu đừng đến tìm tôi nữa của anh sao?
Mười tám năm? Đã mười tám năm kể từ lần đầu tiên biết mình không giống người khác, Tiêu Mộng Hàn khẽ mím môi, gương mặt lạnh lùng không một chút tình cảm, trong đôi mắt sâu thẳm kia là bóng tối bao trùm, bản thân đã rời đi lâu như vậy sao?
Liêu Minh Vân cố gắng ngẩng đầu lên, cố hết sức nở nụ cười tươi như hoa: “Mộng Hàn, trên thế giới người đứng bên cạnh em chỉ có thể là anh, em chưa từng yêu người đàn ông nào khác.”
Anh khép hờ đôi mắt, hàng mi dài che đi bóng tối trong mắt, bờ môi cũng không còn mím chặt: “Tôi chưa từng cho cô một lời hứa hẹn nào, cô Liêu, chúng ta không thân, cô đi từ từ, không tiễn.”
“Anh tuyệt tình như thế sao?” Liêu Minh Vân toàn thân run rẩy, bên ngoài có bao nhiêu đàn ông xếp hàng hẹn hò với cô ta, cô ta tự nhận bất luận gia thế hay là nhan sắc, đều xứng với Tiêu Mộng Hàn, giọng nói nghẹn ngào, không cam tâm bỏ cuộc: “Tại sao? Anh yêu người phụ nữ khác sao?”
“Không có.” Chỉ hai chữ, Tiêu Mộng Hàn trả lời một cách dứt khoát.
Liêu Minh Vân mừng thầm trong lòng, đôi mắt sáng ngời nhìn Tiêu Mộng Hàn, đột nhiên trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ táo bạo, tay run run kéo khóa váy xuống.
Khi chiếc váy dài rơi xuống đất, cô ta lao tới ôm chặt lấy Mộng Hàn: “Mộng Hàn, làm người đàn ông của em đi.”
Tiêu Mộng Hàn mày kiếm mắt lạnh, cả người bất động, trong đôi mắt bình tĩnh dường như đang gợn sóng: “Cút.”
Nước mắt chậm rãi chảy xuống khóe mắt Liêu Minh Vân, cô ta không dám tin vào tai mình, nước mắt giàn giụa nhìn Tiêu Mộng Hàn, ánh mắt anh vẫn nhìn bầu trời bên ngoài, trong tầm mắt đó không hề có bóng hình cô ta, không ngờ lại lạnh lùng vô tình như vậy, Tiêu Mộng Hàn là người đàn ông đầu tiên nói chữ cút với cô ta.
Liêu Minh Vân run rẩy nhặt quần áo trên đất, lùi lại phía sau, ánh mắt vẫn rơi trên thân hình hoàn hảo của Tiêu Mộng Hàn.
Cửa phòng mở ra rồi lại đóng lại, Tiêu Mộng Hàn không cần quay lại nhìn cũng biết Liêu Minh Vân đã rời đi.
Anh sẽ không yêu bất kỳ người phụ nữ nào, cái đêm mười tám năm trước đã định sẵn anh sẽ cô độc cả đời, nhìn những đám mây đang từ từ trôi đi xa trên bầu trời lần cuối, rồi anh xoay người bước về phía phòng ngủ.
Trong phòng tắm ướŧ áŧ, ánh đèn rực rỡ chiếu vào sợi tóc mảnh, để lại vài vệt bóng trên khuôn mặt hơi cúi xuống của người đàn ông, đường nét rõ ràng, lông mày rậm như kiếm với sức mạnh mượt mà hoàn mỹ nhất, khóe môi hơi mím lại một chút. lạnh lẽo.