Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ông Trùm Giải Trí Sủng Ảnh Hậu Thê

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngay ngày hôm sau, Mộ Băng nhận được cuộc gọi của Kỷ Phàm, hắn bảo cô hôm nay phải đến công ty một chuyến.

Trong công ty Thiên Ngu, văn phòng phó chủ tịch của Ngô Hưng bị mở ra, Mộ Băng mặc một bộ váy da màu đen, cánh môi đỏ hồng hơi cong một chút.

“Băng Băng tới rồi à, ngồi đi.” Ngô Hưng ký chữ cuối cùng ở trên bản hợp đồng rồi vội vàng bảo Mộ Băng ngồi xuống.

“Ngô ca khẩn cấp triệu hồi tôi về công ty là để?” Từ khi Mộ Băng ký hợp đồng công ty này, Ngô Hưng luôn trợ giúp cô rất nhiều, Mộ Băng thật sự rất cảm kích Ngô Hưng.

“Cô cũng biết mà, sau khi Hoa Thiên bị Thiên Ngu thu mua thì Đường Uyển mất tích rồi! Tôi định chuyển tất cả tài nguyên, quảng cáo, phim ảnh của Đường Uyên cho cô. Hiện tại, xét về độ nổi tiếng thì cô nổi tiếng hơn Đường Uyên không biết bao nhiêu lần. Nếu đem cô ta đổi cho cô thì cũng chẳng ảnh hưởng đến cái gì cả. Đây là quyết định của hội đồng quản trị, cô suy xét chút đi nhé.” Ngô Hưng nói xong liền mở mấy cái hợp đồng để ở trước mặt Mộ Băng.

Mộ Băng nhìn Ngô Hưng, lấy bút từ trong tay anh ấy ra: “Ngô ca đã nói như vậy rồi thì tôi còn suy nghĩ làm gì nữa chứ. Huống hồ, đây vốn dĩ là chuyện tốt mà? Có thể kiếm được tiềm thì dại gì mà không đồng ý cơ chứ?”

“Cô đấy.” Ngô Hưng ha ha cười: “Vẫn là giống như lúc trước vậy.”

“Ngô ca, nghe nói con gái của anh cũng muốn vào làm trong giới giải trí?” Mộ Băng ký xong trả bút lại cho Ngô Hưng liền hỏi.

Ngô Hưng vẫy tay, thở dài nói: “Nó không phải là đứa sinh ra để cống hiến cho điện ảnh, nha đầu đó không phải là người trong giới, nếu cứ cứng đầu nhất quyết muốn chen vào thì nhất định sẽ không có chuyện gì tốt với con bé đâu.”

“Nếu tôi là ngựa thiên lý, vậy ngài chính là Bá Nhạc kia rồi! Ngô ca đã có thể liếc mắt một cái đã nhận ra ngựa thiên lý như tôi đây, thì nhất định có thể nghĩ ra cách huấn luyện ra một đàn ngựa thiên lý mà. Có phải là người trong giới hay không, không thử thì sao mà biết được?” Nụ cười tiêu chí treo ở trên mặt Mộ Băng, nói với Ngô Hưng.

“Nha đầu như cô nói nghe hay thật. Ngựa thiên lý đâu phải nói huấn luyện là huấn luyện được đâu, tất cả đều phải dựa vào số phận của từng người mà thôi.” Ý bên ngoài của câu này là đã cho con gái của anh ấy phát triển trong giới giải trí rồi.

“Vậy tôi chờ đến này có thể hợp tác cùng Tiên Nhi nhé.” Mộ Băng dường như nghĩ tới gì liền hỏi thêm: “Ngô ca, có phải anh còn một đứa con trai đúng không?”

“Cô nói Đào Nhi à, thằng nhóc kia hình như đang yêu đương, nhà cũng không thèm về, xem ra tôi sắp được ôm cháu rồi.” Ngô Hưng chỉ lo nói với bản thân.

Mộ Băng nghĩ thầm: Ngô Đào là con trai của anh ấy thật kìa!

Cô gọi Ngô Hưng là anh!

Vậy Ngô Đào phải gọi cô là gì nhỉ?

Gọi là dì hay sao?

Vậy chẳng lẽ Phỉ Phỉ cũng phải gọi cô là dì?

Haizzz~

Quan hệ này áp lực quá!

Hay là cô nói mối quan hệ này cho Lý Hinh Phỉ đi?

Lúc Mộ Băng bước ra từ trong văn phòng, Kỷ Phàm đã bước đến trước mặt cô: “Mọi việc xong hết rồi hả?”

Mộ Băng gật đầu.

“Anh đưa em về trước, sáng ngày mai anh sang nhà đón em.” Kỷ Phàm đứng ở một bên, Mộ Băng bước qua trước mặt hắn, hắn vội vàng theo sau.

“Ngày mai?” Mộ Băng bỗng nhiên đứng lại: “Là ngày kia chứ nhỉ?”

“Vừa mới thông báo đổi thành ngày mai, anh còn chưa kịo báo cho em nữa.” Kỷ Phàm xin lỗi nói.

“Ồ, biết rồi.” Mộ Băng gật đầu.

Hôm nay cô phải chụp một quảng cáo cổ trang.

Một bộ váy dài màu xanh tím ôm trọn lấy dáng người của cô, búi tóc được buộc cao lên, mày liễu bị kẻ thô thêm, hình dáng như của một quý công tử vậy.

Đôi mắt đó nhìn về một phía xa xăm bất định thêm vài phần cô đơn trống trải.

Không cần thêm bất cứ động tác gì, nhất cử nhất động của cô tưởng như là không có mục đích nhưng thật ra từng cái giơ tay nhấc chân, kể cả một ánh mắt đều là một cảnh đẹp đến hít thở không thông, nhϊếp ảnh gia nhanh tay mà ấn nút chụp.

Rất nhanh sau đó, Mộ Băng thay đổi bộ quần áo thứ hai. Đó là một bộ váy lụa màu hồng nhạt, trên váy thêu dùng nhiều chỉ tơ vàng mà thêu một đóa mẫu đơn. Trong bụi hoa ong bướm lưu luyến, nàng tùy tay cầm một cây quạt, bắt đầu nhẹ nhàng múa, nhón mũi chân, nhìn như là múa tùy ý như trước sau không hề ra khỏi cảnh quay. Khuôn mặt nhỏ bị cây quạt che mất ló ra, môi hồng nở một nụ cười làm say lòng người.

Nhϊếp ảnh gia Trác Tử Dương sửng sốt rồi vội vàng bắt đầu chụo ảnh, đây là lần mà hắn chụp nhẹ nhàng nhất. Dường như hắn không cần cố tình đi tìm bởi vì người trong ảnh chỉ cần đứng đó cũng vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Hắn chốc lát cầm ghế ngồi chụp, chốc lát lại để camera sát vào mặt cô, chốc lát lại ngồi dưới chân cô, camera nhắm thẳng vào khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của cô chụp không ngừng.

Lúc thì cô hoạt bát nhảy lên, lúc lại che miệng xấu hổ, lúc lại lộ vai gợi cảm.

Trác Tử Dương không ngờ trên thế giới lại có người phụ nữ như vậy, cô có thể suy diễn nhẹ nhàng từng loại biểu cảm, có thể khống chế từng bộ quần áo, có thể cười khiến người ta mê mẩn đến vậy, có thể ấm ức đến tan nát cõi lòng như vậy, có thể lạnh lùng đến mức làm cho người ta run sợ như vậy……

Khi chụp bộ cuối cùng, Mộ Băng mặc một bộ áo cưới của cổ đại, trên áo cưới màu đỏ thêu phượng hoàng - vua của các loài chim, một màu vàng rực rỡ, dưới mũ phượng đính đầy vàng ngọc là một khuôn mặt trắng nõn, chỉ hơi điểm chút son phấn nhưng lại làm say lòng người, dưới lông mày lá liễu là một ánh mắt thuần khiết.

Nơi xa có bóng dáng một người mặc mọit chiếc áo sơmi màu xám, hai chiếc cúc trên cùng không đóng để lộ cơ ngực rắn chắc như muốn căng nứt chiếc áo sơ mi ra. Bên dưới là một chiếc quần dài thoải mái bọc lấy đôi chân thon dài cùa hắn. Mộ Băng rất ít thấy Kỳ Mạch mặc như vậy.

“Kỳ Mạch.” Cô cùng không biết là tiếng cô buột miệng thốt ra lại vui vẻ như vậy. Kỳ Mạch nhìn đôi mắt của nàng mởi như tỉnh ngộ: “Tân nương đẹp như vậy, anh tiếc cho người khác ăn đậu hủ lắm.” Kỳ Mạch nhéo khuôn mặt mềm mềm của nàng.

“Hả?” Mộ Băng sửng sốt, gì mà bị người khác ăn đậu hủ? Cô đâu có muốn thân mật với ai đâu! Mộ Băng theo ánh mắt của Kỳ Mạch nhìn thấy người mẫu đang đi thay đồ mới hiểu có chuyện gì.

Kỳ Mạch lại gần người mẫu kia, giật hồng y trong tay hắn ra, rồi nhanh chóng đi thay quần áo, một loạt động tác nhanh đến nỗi khiến cho người ta không kịp phản ứng, mà người mẫu kia nhìn bóng dáng của Kỳ Mạch và Mộ Băng mới có thể bừng tỉnh hoàn hồn……
« Chương TrướcChương Tiếp »